“Thần đẳng cung nghênh Hoàng Thượng hồi kinh, Hoàng Thượng vạn an!”
Tiếng hô vang dội từ cổng thành cho tới cổng cung, át cả tiếng mưa rơi, tràn đầy cung kính và phục tùng như bao lần trước.
Đêm đã khuya, mưa nhẹ rơi trên những mái ngói lưu ly của cung điện, từng giọt rơi “tách tách” xuống, nghe đều đều mà chẳng hề yên bình.
Bởi vì có sự hiện diện của vị đế vương trẻ tuổi ấy, không khí quanh cung lại trầm lặng đến mức chết chóc.
Ngụy Thường Hải bước chậm theo sau lưng Hoàng Thượng, bị mưa hắt ướt cả người, vừa đi vừa bẩm lại từng chuyện.
“Hồi Hoàng Thượng, phu nhân đã được giải Cổ độc, Thái y ngày ngày đều bắt mạch, thay phiên túc trực bên ngoài Đồng Tước Đài. Những ngày Hoàng Thượng vắng mặt, sắc diện phu nhân đã tốt lên rất nhiều.”
“Hồi Hoàng Thượng, tiểu điện hạ đã được ba tháng, hai mẫu tử đều rất khỏe. Chỉ là phu nhân đã quên hết mọi người, mọi chuyện. Nô tài và đám cung nhân không dám nói sự thật với phu nhân, sợ nàng kinh động.”
Ba tháng.
Đều khỏe.
Mấy chữ ấy vang lên lạnh buốt.
Mưa không lớn, nhưng Cố Kính Diêu lại đi rất nhanh.
Bọn cung nhân theo sau chẳng theo kịp, chỉ thấy vạt long bào của hắn ướt đẫm nơi gấu áo.
Đứa con của họ… đã được ba tháng ư? Vậy khi hắn rời đi, nàng đã mang thai rồi sao?
Mà khi ấy… hắn vẫn thường trêu chọc nàng, ép nàng làm những chuyện thân mật kia.
Nghĩ đến đó, trong lòng hắn không rõ là hạnh phúc hay đau đớn.
Cảm giác ấy, phức tạp đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941106/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.