Khi Triệu Tư Tư tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Bạch Thiền ôm một bó hoa bước vào, miệng ríu rít không ngừng, kể đủ chuyện bên ngoài.
“Phu nhân, mưa tạnh rồi đấy, hôm nay trời quang hẳn lên rồi.”
Mưa tạnh thì có can hệ gì đến nàng đâu — dù có nắng hay mưa, nàng cũng chẳng còn cảm giác.
Thái y lần lượt vào bắt mạch, dặn dò:
“Phu nhân, thai tượng đã ổn định. Với tháng mang thai thế này, thuốc an thai nếu không uống cũng không sao. Quá đắng thì bỏ, không ảnh hưởng gì.”
Có lẽ do ảnh hưởng từ những bức tranh kia, Triệu Tư Tư dạo này không còn thích mặc màu tím nữa.
Nàng nắm tay Bạch Thiền, cùng đi ra gian điện bên cạnh.
Nàng khẽ đưa tay lên xoa bụng, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ — vừa quen thuộc, vừa xa xôi.
Như thể trong tiềm thức, lẽ ra đời nàng phải có một sinh mệnh nhỏ bé đến bên, cùng nàng làm bạn.
Cảm giác ấy khiến nàng khẽ giật mình.
Đột nhiên, nàng đã là một người mẹ rồi ư? Nhưng… nàng có từng yêu người nam nhân ấy không?
Là tự nguyện hay bị ép buộc?
Nghĩ mãi không ra, động tác cắn miếng bánh Như Ý cũng cứng lại.
…
Tâm tình của Cố Kính Diêu dọc đường trở về vốn đã chẳng tốt, bước vào điện liền bắt gặp cảnh ấy.
Mỹ nhân nửa nằm nửa ngồi bên bàn nhỏ, khoác trên mình lớp lụa tơ thiền màu kim, thân hình mảnh mai ẩn hiện trong ánh sáng dịu êm, như được bao phủ bởi tầng sương vàng nhạt.
Mái tóc đen nhánh như mực, chỉ được vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941107/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.