Ngụy Thường Hải nhìn thấu, nghĩ cũng thông suốt.
Nếu lần này nàng mất trí, từ nay về sau chẳng còn dành cho Hoàng Thượng chút tình ý nào — vậy chẳng phải là, dù có kiếp sau, nàng cũng sẽ không còn động lòng với Hoàng Thượng nữa sao.
“Ấy là do trời định. Nếu đời này họ đã lỡ mất nhau, thì sẽ chẳng còn kiếp sau nào nữa. Với họ mà nói… quá khó, quá khổ rồi.”
Ngụy Thường Hải ngước nhìn cung môn, không biết Hoàng Thượng đã nhận được thư tín chưa.
Đám Tư vệ Đại Hạ kia vốn chẳng thật thà gì, nhất định lại giở trò trong chuyện này.
Ông ta vốn cực kỳ chán ghét đám Tư vệ Đại Hạ ấy.
…
Từ đầu đến cuối, mấy chục phong thư vẫn còn trên đường vận chuyển, bị Tư vệ Đại Hạ cố tình giữ lại, đùa giỡn cùng ám vệ Tây Sở.
Tấn công Đại Hạ, chiếm lấy bờ cõi của họ, lại cố ý không để Cố Kính Diêu biết ngay tin tức — chỉ để hắn tức giận mà không thể làm gì.
Phía tây Lũng Tây Thượng Cửu Đàm, giáp biên giới nước Tấn.
Tại biên quan, ám vệ dò tin trở về, chỉ biết trong hoàng cung Tây Sở chưa truyền ra bất kỳ hung tin nào.
“Thuộc hạ đã tra được, trong cung Tây Sở chưa có tin xấu. Còn những thư bị thất lạc, không có một phong nào là do phu nhân tự viết, tất cả đều do Ngụy Thường Hải gửi đi. Có cần thuộc hạ thu hồi lại không?”
protected text
Một phong thư nàng cũng không chịu viết cho hắn.
Cố Kính Diêu chẳng buồn nghe thêm, chỉ siết chặt ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941105/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.