Triệu Tư Tư chỉ khẽ cười, ra lệnh cho tất cả tướng sĩ lui ra xa vài bước. Nàng mới từ từ tiến gần đến Trần An.
Trần An vội mở rộng hai tay, quát khẽ:
“Ngươi định làm gì?”
Triệu Tư Tư khẽ thở dài, nâng tay áo lau mồ hôi mịn trên trán, giọng yếu ớt:
“Ngốc à, ngươi có biết trong thân thể ta là loại Cổ gì không?”
Trần An lặng lẽ nhìn nàng, chẳng hiểu nổi ý tứ trong lời nói đó. Trong đầu hắn ta chỉ có một điều — nàng yếu đến thế, chỉ cần một cơn gió mạnh cũng khiến nàng ngã. Hắn ta muốn đỡ lấy, lại không dám chạm vào.
Triệu Tư Tư liếm đôi môi khô nứt, tự hỏi rồi tự đáp:
“Là tuyệt dục cổ. Một khi mang thai, độc sẽ hoàn toàn phát tác, dần dần lan ra khắp thân thể — sống không quá nửa năm. Giờ đầu óc ta, thể lực, cả nội lực… đều đang bị nó gặm mòn từng chút một. Loại cổ này… vô dược khả cứu.”
Nàng khẽ cười, nụ cười xen lẫn tuyệt vọng:
“Ngày đó, trước khi chết, Cố Uyên đã thề độc trước mặt ta — khiến Cố Kính Diêu tuyệt tự tuyệt hậu.
Ban đầu ta chỉ coi đó là lời nói trong cơn giận. Nhưng khi nhìn thấy thi thể của Cố Uyên… ta đã hiểu phần nào.
Vì vậy ta mới đích thân hủy xác, diệt chứng.”
Trần An lặng đi.
Điều này quá điên rồ, khiến hắn ta không dám tin.
“Khiến hắn tuyệt tự tuyệt hậu…”
Nếu Triệu Tư Tư chết, Hoàng Thượng cả đời này sẽ không chạm đến bất kỳ nữ nhân nào khác — chẳng phải đúng là tuyệt tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941079/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.