Năm nay tuyết rơi dữ dội khác thường, suốt ngày đêm không ngừng, phủ dày lên cả Trùng Loan Cung.
Từ cửa cung đến tận Cần Chính Điện, khắp nơi đều là người quỳ rạp xuống đất — có quyền thần, có Ngự lâm quân, có cả cung nhân.
Bầu không khí đè nặng đến mức khiến người ta khó thở.
Toàn bộ hoàng cung chìm trong tĩnh lặng.
Rõ ràng có hàng vạn người, vậy mà lại tựa như một cõi không người.
Bỗng chốc, một tiếng thét thảm vang lên, xé tan màn im lặng ấy.
Mùi máu tươi theo gió lạnh len vào, tan trong cơn tuyết đang quất trắng trời.
Phía xa, Xích Hữu quân đang bắt giữ mấy vị thái y, tiếng quát mắng xen lẫn tiếng cầu xin mơ hồ truyền đến, khiến kẻ nghe run sợ.
Ai cũng hiểu, chỉ e lát nữa sẽ có người mất mạng.
Hoàng đế nổi giận —
Bởi vì tiểu điện hạ trong bụng người con gái ấy… đã không còn.
Mà người con gái đó, giờ đang nằm bất tỉnh trong Đồng Tước Ly Cung, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Năm ngày trước, Hoàng thượng bỏ lại tất cả, không màng giang sơn vạn dặm, cũng chẳng nghĩ đến bách tính Tây Sở — chỉ để cùng nàng nhảy xuống vực sâu.
Chỉ vì muốn cứu nàng, bảo vệ nàng bằng cả mạng sống.
Nếu không có hắn… e rằng nàng đã nằm nơi địa ngục rồi.
Thiên hạ giai nhân hàng vạn, Ngài là đế vương chí tôn của Tây Sở đại quốc, muốn loại mỹ nhân nào mà chẳng có.
Thế nhưng, Ngài chỉ si mê đúng một người ấy.
Điên rồi.
Thật sự điên rồi.
Chỉ cần Hoàng thượng dời ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941080/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.