Trời đã sẫm tối, Triệu Tư Tư trở về Nhiếp Chính Vương phủ. Nàng đứng nơi cửa, lặng lẽ nhìn, vẫn là bà vú già quen thuộc ra nghênh đón, khuôn mặt hiền hòa như bao lần trước.
Vẫn là như thế, vẫn là gương mặt ấy.
Triệu Tư Tư không vào phủ, chỉ khẽ thổi bụi nơi bậc đá, rồi ôm Tiểu Bạch ngồi xuống.
Trong khoảnh khắc tĩnh mịch ấy, nàng bỗng nhớ lại đêm Trung thu năm trước — cái đêm nàng tận mắt thấy Lâm Họa cùng Cố Kính Diêu ra vào tư trạch.
Hôm đó, vốn nàng xuất thành dâng hương. Cửa Đông dân chúng chen chúc, nghe lời binh sĩ giữ cổng liền vòng qua cửa Tây mà vào. Khi xe đi ngang khu tư trạch ngoài thành, nghe phu xe nói đó là đường của Nhiếp Chính Vương, đường tốt dễ đi, nàng bèn gật đầu.
Không ngờ, chỉ vì một khúc rẽ, nàng lại nhìn thấy Cố Kính Diêu bước vào tư trạch — bên cạnh hắn chính là tiểu thư phủ Tể tướng với nụ cười rạng rỡ.
Họ là một nam một nữ, không có thị tỳ hay hộ vệ đi cùng.
Nàng vẫn nhớ rõ nụ cười trên mặt Lâm Họa, như đóa bạch lan hé nở, vui sướng thỏa mãn đến mức ánh lên cả trong mắt — từng cái cau mày, từng nụ cười đều nhuốm màu dịu dàng.
Ánh mắt ấy, nụ cười ấy — giờ nghĩ lại, vẫn cứ hiện lên trong đầu, giống như bao năm trước khi nàng mỉm cười với Cố Kính Diêu vậy — chứa chan nhớ nhung, cùng khởi niệm ngây ngô thuở ban đầu.
Hôm ấy, Cố Kính Diêu quay lưng về phía nàng, nàng không thấy được gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907612/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.