Bị nàng ta hất mạnh một cái, Lâm Họa không có điểm tựa, ngã thẳng xuống mỹ nhân tháp. Trong miệng “í í u u” như muốn mắng chửi điều gì, song chẳng thể thốt nên lời.
Triệu Tư Tư vốn cũng chẳng muốn nghe. Những lời Lâm Họa từng nói khi mắng người, chưa bao giờ là dễ nghe:
“Ngươi còn sống được sao? Khi Cố Kính Diêu diệt môn, vì sao không giết luôn ngươi? Đến giờ còn để Thái y chẩn mạch cho ngươi sao?”
“Ồ… còn đứa con trong bụng ngươi nữa, được hắn cẩn trọng chăm nom như thế, nếu không biết rõ, người ta còn tưởng đây là con hoang loạn luân giữa Nhiếp Chính Vương và Quý phi đấy.”
Lời vừa dứt, Triệu Tư Tư khẽ bật cười. Trong khoảng tĩnh mịch của điện, tiếng cười nhẹ ấy lại càng vang lên rõ ràng đến lạ.
Thái y quỳ bên cạnh cảm thấy chẳng lành, lập tức ngẩng đầu nói:
“Vương… Vương phi, là điện hạ phân phó, muốn để Quý phi thuận lợi sinh hạ đứa bé này.”
Triệu Tư Tư nhấc lại thanh kiếm trong tay:
“Vậy về bẩm lại với Nhiếp Chính Vương của các ngươi — người, ta sẽ động vào.”
“Vương… Vương phi…” Đám cung nữ hốt hoảng đưa tay muốn ngăn, song lập tức bị Ngự Lâm quân rút kiếm chắn trước, chỉ đành run rẩy lùi lại, không dám hé miệng thêm lời nào.
Vừa nghe câu ấy, Lâm Họa đã bật dậy định chạy, nhưng vẫn bị Triệu Tư Tư nắm lấy vạt áo sau, kéo mạnh về.
“Trước kia ta vì lòng tốt mà che chở cho ngươi, còn thay ngươi đỡ một nhát dao, suýt nữa mất mạng. Giờ ta trả lại ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907611/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.