Nàng chưa từng nói sẽ cùng hắn dùng bữa tối, chỉ là hỏi một câu, cũng chưa từng đáp ứng điều gì.
Tất cả đều do Nhiếp Chính Vương hắn chuyên quyền độc đoán, tự ý làm chủ, vẫn cái tính ngang ngược, bá đạo như xưa.
Triệu Tư Tư cúi đầu vuốt ve Tiểu Bạch, chẳng thèm liếc hắn lấy một cái:
“Quên rồi.”
Cố Kính Diêu vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không tiến lên.
Hắn cảm nhận được tâm tình của Triệu Tư Tư hôm nay không mấy tốt lành.
Hắn vô cớ bối rối:
“Sao vậy?”
Triệu Tư Tư vẫn không quay đầu lại:
“Hôm nay đi nhiều quá, mỏi rồi, ngồi đây nghỉ một lát.”
Giọng nói ấy bình thản đến mức khiến người ta tưởng rằng, trên đời này đã chẳng còn điều chi khiến nàng bận lòng nữa.
Cố Kính Diêu cũng biết rõ chuyện xảy ra trong cung hôm nay, biết chuyện hai kẻ liều mạng kia.
Hắn đã phong tỏa hoàn toàn tửu lâu mà nàng yêu thích, không biết nàng có vì thế mà không vui chăng.
Nàng rất thích món bánh Như Ý ở đó, nên hắn đã sai người mang hẳn đầu bếp biết làm món ấy về Nhiếp Chính Vương phủ.
Còn về nữ nhân trong cung kia, hắn thật không muốn nhúng tay, bởi thói quen đã khiến hắn trở nên lãnh đạm, hờ hững.
Ngự lâm quân trong cung, hắn để mặc cho nàng xử trí theo ý.
Nhưng hắn hiểu rõ, Triệu Tư Tư chưa từng là người để những chuyện tranh đấu chốn hậu cung lay động tâm trí.
Hắn đã từng thấy dáng vẻ tuyệt tình nhất của nàng, cũng từng thấy dáng vẻ dịu dàng khi nàng liều mạng che chở cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907613/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.