Hơi thở của Thẩm Lục Dương ngày càng nặng nề, bàn tay siết chặt vai anh run rẩy, sau khi để lại một vệt hằn trên da gáy, cậu mới nhìn thẳng vào mắt Tạ Nguy Hàm.
Đồng tử co rút, cậu hỏi như không tin nổi: “Anh nói… gì cơ?”
Ngũ quan diễm lệ mờ ảo trong làn sương đỏ phiêu tán, lúc ẩn lúc hiện. Ngón trỏ tay phải của anh đặt lên môi Thẩm Lục Dương, Tạ Nguy Hàm bật cười trầm thấp, hờ hững trêu chọc: “Không phải em đã nhìn ra rồi à?”
Dứt lời, Thẩm Lục Dương tận mắt nhìn thấy đầu ngón trỏ trắng nhợt ngưng tụ một giọt chất lỏng đỏ như máu, nó run rẩy một cách kỳ dị theo nhịp thở của cậu.
Hơi thở của cậu lặng đi trong giây lát, mắt chớp lia lịa. Thật ư…?
Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm giọt pheromone Alpha cấp S này, cố gắng tìm ra kẽ hở của trò ảo thuật, nhưng ngoài đầu ngón tay trắng nhợt ra thì chẳng có gì cả.
Hương rượu nồng nàn tỏa ra từ pheromone, rồi lập tức thu lại, chỉ có hơi nóng trong không khí càng lúc càng đậm.
Mi mắt Thẩm Lục Dương run rẩy, cậu ngơ ngác kinh ngạc nhìn đôi mắt tĩnh lặng của Tạ Nguy Hàm. Anh quá bình tĩnh, không một gợn sóng, dường như chuyện này hết sức bình thường.
Tạ Nguy Hàm khẽ rủ mi, ngay khi cậu chìm đắm trong hương rượu vang bốc hơi, đầu ngón tay anh lặng lẽ ấn xuống, giọt pheromone nồng độ cao được đưa vào cánh môi cậu.
Yết hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682964/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.