“Tôi sẽ rời đi.”
Thẩm Lục Dương đột ngột ngẩng đầu.
Tạ Nguy Hàm lặng lẽ nhìn cậu, không giấu giếm, dịu giọng giải thích: “Dương Dương, tôi không thuộc về nơi này, tôi sẽ sớm rời đi thôi.”
Thẩm Lục Dương mất một lúc lâu mới tiêu hóa được câu nói này. Phản ứng đầu tiên của cậu là túm lấy cổ áo Tạ Nguy Hàm chất vấn, ánh mắt giận dữ, nhưng vẻ hoảng loạn trên mặt vẫn bán đứng cậu: “Ý gì? Anh định đi đâu?”
Tạ Nguy Hàm nắm lấy bàn tay đang siết đến trắng bệch của cậu, giữ chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu: “Đến tương lai có em.”
Thẩm Lục Dương sững sờ.
Tạ Nguy Hàm: “Tôi là người yêu tương lai của em, đến từ năm em hai mươi tám tuổi, vì một vài sự cố ngoài ý muốn nên đã gặp được em của năm mười chín tuổi.”
Thẩm Lục Dương ngơ ngác nhìn anh. Câu trả lời này còn khó tin hơn cả việc Tạ Nguy Hàm là yêu quái. Sao có thể có người xuyên qua thời không, mà người này lại còn là… người yêu tương lai của cậu?
Bàn tay đặt trên eo Thẩm Lục Dương siết chặt lại. Tạ Nguy Hàm hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cậu, giọng nói dịu dàng tiếp tục giải thích: “Em của năm 24 tuổi sẽ xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà em từng đọc. Tôi là nhân vật bên trong, là mục tiêu nhiệm vụ của em. Trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đã yêu nhau.”
“…Anh là người trong sách?”
Tạ Nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682965/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.