“Dương Dương bị cảm, cháu ở nhà với em ấy.”
“Đã khám bác sĩ rồi ạ.”
Thẩm Lục Dương đỏ bừng từ cổ đến vai, cắn môi hết lần này đến lần khác, lần đầu tiên cậu cảm thấy Tạ Nguy Hàm, người vốn luôn tao nhã lịch thiệp, thực ra cũng chẳng lịch thiệp đến thế.
Có cái từ gì dùng để nói ấy nhỉ?
Lưu manh giả danh tri thức.
Tạ Nguy Hàm đang hẹn Ninh Uyển Xu qua điện thoại về thời gian đến thăm hỏi, giọng điệu tôn kính tự nhiên, giọng nói chín chắn trầm ổn, khiến Ninh Uyển Xu, người dày dạn kinh nghiệm và nhìn người vô số, cũng phải thật lòng thốt lên rằng “Dương Dương làm bạn được với cháu quả là quá tốt rồi”.
Chính một người như vậy, hiện đang vừa nói “Đây là vinh hạnh của cháu”, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng x** n*n tuyến thể sưng đỏ sau gáy Thẩm Lục Dương. Anh nhếch môi, rũ mắt nhìn cậu run rẩy né tránh, nhưng lại không thể trốn thoát, ánh mắt thậm chí còn có vẻ vui sướng.
Pheromone được khống chế cực tốt, cô đọng trong một phạm vi nhỏ, màu đỏ thấp thoáng ẩn hiện, không thể nói là tàn nhẫn đến mức nào, nhưng đối với Thẩm Lục Dương hiện giờ ngay cả cử động cũng khó khăn, thì có hơi “hư bất thụ bổ”.
*Một thuật ngữ trong Đông y, chỉ cơ thể quá suy nhược, không thể hấp thụ được đồ bổ, ngược lại còn gây hại. Ngón tay cậu bấu chặt lấy gối, lún sâu vào trong, cảm giác như đã qua cả thế kỷ, cậu mới nghe thấy tiếng Tạ Nguy Hàm cúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682919/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.