Khoe khoang xong rồi, bắt đầu làm việc.
Thẩm Lục Dương tựa vào ghế xem kỹ lại bảng điểm, đối chiếu kết quả thi cuối kỳ trước với kỳ thi tháng Mười của học kỳ này, phát hiện có một học sinh thay đổi đặc biệt lớn.
Nhìn thấy cái tên, cậu nhíu mày.
Vân Hàn.
Lần trước từ phòng y tế trở về, Tông Úy Tình có tìm Thẩm Lục Dương, bảo cậu rằng Vân Hàn không nói bất cứ thông tin hữu ích nào, hễ hỏi sâu thì liền bảo những vết thương đáng sợ đó là do không cẩn thận bị ngã.
Tông Úy Tình gọi điện cho gia đình cậu bé, bố mẹ đều nói không rõ. Người cha nổi nóng còn đòi đến trường tìm lãnh đạo nhà trường nói lý lẽ, nhưng ngày hôm sau công ty có việc nên đã đi công tác, việc này cứ thế chìm xuống.
Hỏi các bạn học trong lớp, kể cả bạn cùng bàn của Vân Hàn, cũng đều không rõ lắm. Đứa trẻ này thường ngày hướng nội, không có bạn bè gì.
Tóm lại, không một ai có thể nói ra được dạo gần đây Vân Hàn đang làm gì, đã gặp phải chuyện gì.
Thẩm Lục Dương khẽ cau mày, đầu bút khoanh tròn hai chữ “Vân Hàn” trên bảng điểm.
Tiết thứ hai buổi sáng, tiết Vật lý.
Thẩm Lục Dương hớn hở cầm bảng điểm vào lớp, vừa vào cửa đã nhận được lời hỏi thăm đầy “yêu thương” của đám giặc cỏ.
“Thầy ơi hôm qua thầy đi đâu thế?”
“Có phải trời lạnh nên bị cảm không thầy?”
“Thầy ơi, thầy có giống giáo viên bên cạnh xin nghỉ đi lấy vợ không đó?”
“Thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682920/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.