Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên, anh cúi mắt nhìn người đang rúc vào cổ mình, đầy hứng thú hỏi: “Muốn chịu trách nhiệm với tôi thế nào?”
Vẻ mặt Thẩm Lục Dương trở nên nghiêm túc, cậu nói rành rọt: “Chúng ta yêu nhau đi——”
Cậu ngập ngừng một chút, rồi nói với một logic kỳ quặc: “Quy trình bình thường phải là——yêu nhau, sau đó tìm hiểu một thời gian, rồi đính hôn, rồi mới kết hôn… Xét thấy em đã… làm ra chuyện vô cùng thân mật với anh, cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh, hẹn hò với anh.”
“Hơn nữa em thích anh, anh cũng có chút thích em, chúng ta tâm ý tương thông,” ánh mắt cậu liếc đi, “Nếu anh cảm thấy hẹn hò không đủ trang trọng, thật ra… em cũng có thể kết hôn với anh.”
Đây có lẽ chính là cảnh giới cao nhất của “được hời’ rồi. Cậu đúng là… hết nói nổi.
Tạ Nguy Hàm x** n*n gáy cậu, như nựng cổ một chú cún, dung túng cho mọi tâm tư của cậu, lơ đãng hỏi: “Một thời gian là bao lâu?”
Tìm hiểu nhau một thời gian.
Cái “một thời gian” đó. Là bao lâu.
Thẩm Lục Dương sững sờ hai giây, lúc suy nghĩ theo thói quen định giơ tay gãi tóc, cánh tay vừa nhấc qua vai, một cơn đau nhức khiến cậu phải nghiến răng bỗng ập đến, chạy dọc từ bả vai lên cánh tay. Thẩm Lục Dương đau đến “ssh—” một tiếng, hít sâu một ngụm khí lạnh.
Tạ Nguy Hàm giữ tay cậu lại, dùng lực vừa phải x** n*n bả vai cho cậu.
Cảm giác tê dại sau từng đợt x** n*n
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682918/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.