Buổi họp kéo dài trọn vẹn hai tiết học, cuối cùng cũng kết thúc trong câu nói của chủ nhiệm: “Mọi người đứng dậy, vỗ tay”.
Lúc đứng dậy, Thẩm Lục Dương suýt nữa thì không đứng vững nổi, hai chân như thể không chịu hợp tác với nhau, một bên dùng sức một bên không, cố gắng vật cậu ngã xuống đất.
Tạ Nguy Hàm kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu, như một quý ông lịch thiệp chẳng hề liên quan, chu đáo nói bên tai cậu: “Cẩn thận.”
Tai Thẩm Lục Dương nóng lên, một tay chống lên lưng ghế phía trước, một tay đè lên lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm, gắng gượng hoàn thành bước cuối cùng của buổi họp.
Đợi các giáo viên đã về gần hết, cậu mới hoàn hồn lại. Cậu đứng dậy thử nhảy tại chỗ hai cái, thấy không có dấu hiệu chân mềm muốn quỳ xuống mới sánh vai cùng Tạ Nguy Hàm bước ra ngoài.
Bước chân vẫn còn lảo đảo, giống như buổi sáng sau một đêm say khướt, đứng dậy và đi lại đều khó khăn như nhau.
Thẩm Lục Dương liếc nhìn người bên cạnh, cảm xúc cuộn trào mãnh liệt vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, những dây thần kinh bị kh*** c*m dày vò quá độ trở nên tê liệt và yếu ớt, chỉ cần một chút biến động nhỏ là tim lại đập nhanh.
Tất cả những gì vừa xảy ra như một dấu ấn, khắc sâu trong tâm trí, cứ xoay vòng, xoay vòng… làm thế nào cũng không dừng lại được.
Cậu vẫn luôn nghĩ pheromone của Tạ Nguy Hàm là loại rượu vang dịu dàng nồng nàn, tao nhã mà quyến rũ. Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682895/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.