Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm vào câu “Mẹ muốn gặp Tạ Nguy Hàm” đến cả mười giây, mới muộn màng nhận ra. Mẹ cậu hiểu lầm rồi!
– Mẹ, con và thầy Tạ không phải mối quan hệ đó đâu, hôm đó là tình thế gấp bất đắc dĩ thôi ạ.
Dĩ nhiên cũng không hẳn là bị ép buộc. Còn khá là, k*ch th*ch.
Ninh Uyển Xu thấy cậu trả lời khá ôn hòa, liền gọi một cuộc điện thoại tới.
Thẩm Lục Dương đeo tai nghe, chạy đến ngồi lên ghế của Tạ Nguy Hàm, lại nhích sang phải một chút, rúc vào góc tường giải thích với Ninh Uyển Xu.
“Mẹ, hôm đó là tình huống đặc biệt, con lười — ờm, xe của con không tiện, thầy Tạ đưa con qua đó.”
“Con yêu, mẹ biết chuyện này nói ra rất đáng xấu hổ, nhưng con không thể trốn tránh mẹ, ít nhất hãy để mẹ tìm hiểu một chút về con người của đối phương, mẹ cũng yên tâm được.”
Cổ Thẩm Lục Dương nóng ran, hồi cấp hai cấp ba đến nắm tay còn chưa từng, không ngờ đã đi làm rồi mà lại được trải nghiệm sự khó xử khi bị mẹ “bắt quả tang yêu sớm”.
“Mẹ, thật sự không có mà,” Thẩm Lục Dương không nhịn được cười, “Con mà yêu ai chắc chắn sẽ nói cho mẹ biết, với lại con thích con gái xinh—” Thẩm Lục Dương khựng lại, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh thầy Tạ ngồi ở vị trí cậu đang ngồi bây giờ, dùng đôi mắt dài đẹp đẽ đó, chuyên chú nhìn cậu. Tim đập loạn một nhịp, những lời phía sau làm thế nào cũng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682894/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.