Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Mẹ kiếp tôi nói cậu đấy” trên màn hình WeChat, ngả người ra sau, đăm chiêu suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cậu rướn người về phía trước, gõ gõ lên bàn của Khương Noãn Vũ, thản nhiên hỏi: “Khương Khương, thoát ế chưa?”
Tâm trạng của Khương Noãn Vũ hôm nay có lẽ không tệ, miệng ngậm một cây kẹo m*t, nghe vậy liền ném cho Thẩm Lục Dương một cây, đôi mắt phượng khẽ cụp xuống: “Chưa, có chuyện gì?”
Thẩm Lục Dương thất vọng thở dài, không từ bỏ mà hỏi tiếp: “Thế đã từng thoát ế chưa?”
Khương Noãn Vũ: “Từng rồi.”
Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên, cậu bò nhoài ra bàn ghé sát lại, hạ thấp giọng: “Có chút chuyện, muốn hỏi cô.”
Khương Noãn Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, “Liên quan đến Tạ Nguy Hàm à?”
“Vãi—” Thẩm Lục Dương kinh ngạc, “Cái này mà cô cũng biết?”
Khương Noãn Vũ cười khẩy, nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc.
Thẩm Lục Dương không để ý đến ánh mắt của cô, rối rắm vò đầu, trước tiên giải thích thay cho Tạ Nguy Hàm: “Là đơn phương từ phía tôi thôi, không liên quan gì đến thầy Tạ cả.”
Cậu đã đau khổ suy nghĩ cả một đêm giữa việc thèm muốn thể xác và yêu tâm hồn, gần như chẳng ngủ được chút nào, trong mơ cũng đang tự vấn lương tâm.
Nhưng lương tâm của cậu hoạt động không được tốt cho lắm, mỗi lần hiện lên hai chữ “yêu tâm hồn”, trước mắt lại lướt qua cảnh cậu và thầy Tạ ở trong văn phòng, trong xe, trong thư phòng, trong hội trường… Cậu không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682896/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.