Trở lại xe, Thẩm Lục Dương vẫn không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến anh ruột độc ác đến mức gán cho em trai mình tội danh “cưỡng h**p”.
Cậu vò tóc, rút ra kết luận: “Thẩm Chấn Triết điên rồi, không lẽ hồi bé mình từng tè lên đầu anh ta à, có đến mức này không chứ.”
Lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm đặt trên vô lăng, nghe vậy anh khẽ liếc mắt: “Không nhớ ra à?”
Thẩm Lục Dương nói không chút phòng bị: “Tôi không có ký ức về phần đó, rốt cuộc là có khúc mắc từ bao giờ…”
Nói đến đây cậu khựng lại, rồi lại vô thức quay sang hỏi Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ, anh có biết không?”
Tạ Nguy Hàm hồi tưởng vài giây, cũng không truy cứu tại sao chuyện chính cậu không biết lại đi hỏi anh, chỉ nói ra những gì mình biết: “Tôi có biết một chút.”
Thẩm Lục Dương quay đầu, làm một động tác mời anh nói tiếp. Cậu tò mò chết đi được.
Tạ Nguy Hàm: “Thời cấp ba, Thẩm Chấn Triết từng vì một sợi dây chuyền mẹ tặng cho Thẩm Lục Dương mà đẩy Thẩm Lục Dương xuống hồ bơi, sau khi đuối nước đã mất đi một phần ký ức.”
Thẩm Lục Dương để ý đến cách dùng từ tinh tế của Tạ Nguy Hàm, không phải “cậu”, mà là “Thẩm Lục Dương” — Đối phương đã phát hiện ra cậu không phải Thẩm Lục Dương ban đầu, có lẽ đã phát hiện từ lâu rồi.
Không hề có chút hoảng hốt nào của việc bị bại lộ thân phận, có lẽ vì trước đó đã để lộ quá nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682891/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.