“Thầy Tạ…” Thẩm Lục Dương dùng chóp mũi cọ cọ vào bên cổ Tạ Nguy Hàm, nơi có mạch đập rộn ràng.
Dòng máu dồn dập trong huyết quản, được bơm ra mạnh mẽ từ trái tim, chảy đến động mạch đang phập phồng ngay bên môi Thẩm Lục Dương. Cậu khô khốc l**m môi, bỗng nhiên thấy khát quá.
Màn đêm đặc quánh che đậy những cảm xúc nồng nàn khó nén đang lan tỏa trong không khí, chúng hòa quyện, vây hãm, cuối cùng bốc hơi thành từng cơn d*c v*ng ướt át, tựa như hơi nước mờ sương, bao phủ lấy trái tim đã sớm lung lay.
Bàn tay Tạ Nguy Hàm đang nâng cằm cậu từ từ di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay mang theo một xúc cảm khác lạ, lướt qua da thịt, dừng trên yết hầu. Sau một thoáng nán lại, dường như không tìm thấy thứ mình muốn, anh lại tiếp tục lướt xuống với một lực cực nhẹ, đáp trên xương quai xanh.
Đầu ngón tay lành lạnh lướt qua da, để lại một vệt hằn không thể làm ngơ, khiến tim ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại phải nhịn. Cưỡng ép kìm nén, luôn khiến người ta trở nên nhạy cảm hơn.
Mạch máu xanh biếc bên cổ cũng được quan tâm, những cái v**t v* tỉ mỉ dừng lại đúng nơi mạch đập, khơi gợi những dây thần kinh yếu ớt nhất, đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Vầng trăng đã bị mây đen che khuất, nơi này cuối cùng cũng biến thành một chốn mập mờ không ai trông thấy.
Tạ Nguy Hàm cong khóe môi, sắc máu ma mị tràn ra trong con ngươi, anh dùng giọng điệu kiềm chế nhất, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682892/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.