Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Ánh đao lưu loát, tiếng thét bi thảm của trấn trưởng vang lên. Ông ta có ý tránh né, nhưng căn bản không thể nào tránh được.
Lưỡi đao của Ân Tu vừa nhanh vừa tàn nhẫn, vô tình y như con người của cậu ta vậy, từng đao dứt khoát chém xuống mỗi một bộ phận, vừa quay đầu thì liền đá chúng sang chỗ các linh thể.
Đám linh thể hung tàn cực độ, lại có oán hận ngút trời với ông ta, nên hễ có cơ hội là sẽ nhào lên cắn trực tiếp lên người ông ta, trấn trưởng không có cách nào kịp thời khôi phục trạng thái cơ thể chứ đừng nói gì đến việc đánh trả các linh thể.
Ông ta cứ bất lực như vậy mà nhìn Ân Tu, nhìn từng đường đao của cậu nhanh gọn rơi trên cơ thể mình, nuốt chửng từng sự kháng cự của bản thân ông ta.
Lúc này đây ông ta dường như đã ý thức được bản thân đã dây vào một sự tồn tại mà bản thân không nên chọc vào.
Nghĩ kĩ lại, thì một sự tồn tại khiến cho bọn họ phải khiếp sợ như Lê Mặc còn nhìn trúng Ân Tu, vậy thì Ân Tu lại có thể là loại người như thế nào chứ?
Loại hàng thượng hạng như vậy đời nào lại đến lượt ông ta nắm giữ cơ chứ.
Vừa thất thần, thì lưỡi đao của Ân Tu lại róc một miếng thịt của ông ta ném sang cho đám linh thể ăn, những sự tồn tại quái gở đó phút chốc nhào lên gặm nhấm điên cuồng sạch sẽ, sau đó lại tiếp tục nhìn sang trấn trưởng đang không có sức lực phản kháng như lũ hổ đói, đôi mắt chúng lộ ra sự căm thù.
"Đừng vội. "Ân Tu chắn đao ở trước mặt đám linh thể đang muốn nhào lên, cậu bắt đầu chỉ bảo chúng: "Tướng ăn phải thật nhã nhặn, cũng phải tôn trọng người chết, cho dù không được nấu chín thì cũng phải được cắt thành từng miếng nhỏ, phải nhai kĩ nuốt chậm, ăn như hổ đói là điều cấm kị nhất khi dùng bữa. "
Đám linh thể phẫn nộ nhìn cơ thể đang bị tàn phá của trấn trưởng, tuy chúng không cam lòng nhưng cũng phải lùi về sau, đợi Ân Tu đút cho ăn.
"Ân Tu! ! Có giỏi thì cậu giết tôi liền luôn đi! "Trấn trưởng nghiến răng nghiến lợi gào lên, tốt xấu gì ông ta cũng là boss của một phó bản, vậy mà Ân Tu lại dám để cho đám người đã từng chết trên tay ông ta ăn thịt của chính ông ta, đây quả là một sự sỉ nhục, còn khó chịu hơn là giết chết ông ta.
"Không vội, sẽ đến lúc mà ông phải chết thôi, trước lúc đó, ông phải tận mắt nhìn xem sự bất lực của bản thân mình. "Ân Tu chậm bước đi đến bên cạnh trấn trưởng, nhìn cơ thể đã nát tươm trước mặt, cậu cúi đầu khẽ nói bên tai trấn trưởng: "Ông yên tâm, tôi giỏi phanh thây lắm, tôi còn nghệ thuật hơn cả ông. "
Trấn trưởng nhất thời bị lửa giận thiêu đốt, còn chưa kịp xé gan xé phổi mà phát tiết, thì một đao của Ân Tu lướt qua đã chặn ngang tiếng hét của ông ta.
Làn đạn run rẩy nhìn cảnh tượng đẫm máu bên trong, trong phút chốc chợt thấy Ân Tu còn hung tàn hơn cả dị quái trong phó bản.
Ít ra dị quái chỉ nuốt cái ực là xong, qua đời nhanh chóng với tốc độ ánh sáng cũng sẽ chẳng thể cảm nhận được bất kì đau đớn gì, Ân Tu thì hay rồi, giày vò chậm rãi, còn sỉ nhục người ta, cả thân thể và tâm lý đều cùng chịu đả kích.
Cuối cùng, cậu thật sự đã thực hiện lời hứa của mình, Ân Tu nhàn nhã vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa dùng từng đao từng đao cắt sống toàn bộ cơ thể của trấn trưởng và đút cho lũ linh thể ăn trong lúc ông ta vẫn còn có ý thức, mãi cho đến khi chỉ còn lại mỗi cái đầu.
Đám linh thể ăn no, rồi nhìn sang trấn trưởng đang bị giày vò, nỗi oán hận cũng đã vơi đi không ít, rất nhiều linh thể đã từ từ biến mất thuận theo trọng lượng cơ thể ngày càng giảm sút của trấn trưởng.
Trời cũng đã dần tối, cũng gần đến lúc phải đối mặt với buổi đêm của thị trấn rồi.
Ân Tu thu hồi tầm mắt, dùng mũi đao chọc chọc vào cái đầu của trấn trưởng: "Còn sống không? "
Trấn trưởng không lên tiếng, dù sao bây giờ ông ta cũng đang hối hận lắm, hối hận sao lại không giả chết khi Ân Tu vung đao chém mình lần đầu tiên, bây giờ thì tốt rồi, ông ta chỉ còn lại có mỗi cái đầu thôi.
"Cũng sắp đến giờ rồi, nên đi thông quan phó bản thôi. "Giọng điệu Ân Tu lạnh nhạt, cậu khom xuống ôm cái đầu của trấn trưởng lên rồi đi ra ngoài.
Đêm đen đã bắt đầu buông rèm, cư dân trong trấn cũng đã dần dà đi ra ngoài, người chơi cũng biết đêm nay sẽ là đêm đưa tiễn bé gái để hoàn thành nốt quy tắc còn lại trên giấy nhắn, cho nên dù họ có không dám đối mặt với cư dân thị trấn cho mấy, thì vẫn phải ra khỏi khách sạn.Trên quảng trường, vài ba ngọn đèn lập lòe, từ tốn đổ bóng bên hai nhóm người.
Đám cư dân hùng hổ nhìn chằm chằm người chơi, lăm le bé gái phía sau họ như hổ đói với đôi mắt tàn bạo.
Mà đám người chơi thì cũng không thể giao bé gái cho bọn họ, cho dù nó có chết thì họ cũng hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng nếu ngay cả thi thể của nó mà cũng không giữ được, thì bọn họ nhất định sẽ bị nhốt lại trong phó bản này.
Cả hai bên đều đang giằng co, không ai chịu nhường ai, Chung Mộ cũng rất thận trọng nắm chặt cây rìu trong tay, cậu ta cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần để đối đầu với cả hai phe trong trường hợp bất đắt dĩ.
Không thể để người chơi mang bé gái đi, cũng không được để cho cư dân trong trấn cướp mất nó.
Cậu ta quay đầu nhìn sang bé gái đang nằm hấp hối trên áo khoác của mình, tâm trạng nhất thời trở nên phức tạp, nếu như không đi theo Ân Tu, thì cậu ta cũng sẽ không nảy sinh sự cảm thông đối với bất kì dị quái nào, đôi khi thờ ơ trong phó bản lại chính là cách tốt nhất để tự bảo vệ bản thân mình, nhưng nếu như đã đi theo Ân Tu, vậy thì cứ kiên trì hành động theo những gì mà bản thân cảm nhận vậy.
Cảnh tượng trước mắt vẫn luôn duy trì trạng thái gượng gạo như vậy, cả hai phía đều không có ai chủ động ra tay trước, nhưng ý thức thù địch lại rất nghiêm trọng.
Mãi cho đến khi một tia sáng le lói cuối cùng vụt tắt bên đường chân trời, thì bóng dáng của Ân Tu bất chợt đi ra từ trong nhà của trấn trưởng.
Cậu vừa xuất hiện thì liền thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người xung quanh, toàn thân lạnh lẽo và đẫm máu, một tay ôm đầu của trấn trưởng, tay kia thì cầm thanh Miêu đao, giẫm từng bước nhẹ nhàng lên ánh sáng yếu ớt đi đến trước mặt đám đông.
Cậu tiến một bước thì đám cư dân và người chơi liền hoảng hốt lùi về sau một bước, chẳng có ai dám ở quá gần với cậu. Nguyên hàng người bao quanh cũng phải tránh sang hai bên do sự xuất hiện của Ân Tu.
Kế đến, đám đông liền nhìn thấy Ân Tu đặt trấn trưởng lên cái bục trên tế đàn, sau đó nâng thanh đao trong tay lên, khuôn mặt nhuốm máu của cậu vô cùng lạnh giá, nhưng lời nói lại thân thiết muôn phần: "Có muốn nói thêm gì trước khi chết hay không? Tôi có thể miễn cưỡng nghe một chút. "
Lần này trấn trưởng đã hoàn toàn mất đi toàn bộ cơ thể, chỉ còn lại cái đầu cũng đang thoi thóp thở, ông ta nhìn Ân Tu dưới trời đêm, đôi mắt vô hồn như được thắp sáng thêm lần nữa.
Cái con người với vóc dáng tao nhã đó, có vẻ mặt vô tình, áo trắng tắm máu, diễm lệ đến lòng người hoảng hốt, nhưng trái tim cũng lạnh như băng, cho dù là bất kì lúc nào, thì trấn trưởng đều cảm thấy sự vui tươi khi ngắm nhìn người đó, đây là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất ưu nhã nhất mà ông ta đã từng gặp trong nhiều năm qua.
"Tôi vẫn muốn có được cậu... "
Âm cuối của ông ta vừa dứt, thì đao của Ân Tu đã chém xuống, chia cái đầu ra thành hai phần, dịch thể màu đen chảy xuống thành dòng, văng khắp tế đàn.
"Trấn trưởng? "
"Trấn trưởng bị giết rồi? ? "
"Mày! Mày dám giết trấn trưởng của bọn tao? ! "
Âm thanh của đám cư dân vang lên một cách rập khuôn, vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ, phẫn nộ vì có người đã giết chết trấn trưởng của bọn họ, khiếp sợ cũng vì có người đã giết chết kẻ cầm đầu bọn họ!
Tuy rằng bọn họ tức giận, nhưng lại chẳng dám đến gần Ân Tu nửa bước, chỉ có thể phát tiết cơn giận ở khoảng cách dài mấy mét.
Ân Tu hờ hững lục lọi chỗ thắt lưng mình, tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được quyển sổ ghi chép mà cậu đã gài bên eo, sau đó ném đến trước mặt bọn họ: "Tự xem đi. "
Người dân nghi hoặc nhìn cậu, sau đó cẩn thận dịch lên hai bước để nhặt quyển sổ rồi lập tức nhảy ngược trở về với đám người, và cùng lật xem quyển sổ ghi chép với những người khác.
Sau khi đọc xong quyển sổ ghi chép, cư dân thị trấn trầm lặng, sau khi nhìn nhau một lượt, thì thốt ra được một câu: "Ơ... giết tốt lắm. "
Thông thường nếu muốn vượt ải theo tuyến đường của trấn trưởng thì phải là như vậy đấy, để phòng ngừa lượng lớn người dân sẽ phản công về sau, thì bắt buộc phải tìm được sổ ghi chép ở dưới tầng hầm, nếu không thì phải giết ra ngoài, chỉ có điều người có thể giết trấn trưởng thì bản thân đương nhiên là có thể giết ra ngoài rồi, sổ ghi chép chỉ là để phòng hờ sự cố.
Cho dù là người chưa từng xuống tầng hầm cũng có thể đi tuyến đường của trấn trưởng để thông quan phó bản.
Còn về việc bị lượng lớn người dân trả đũa thì...
Ân Tu nhìn một lượt những người dân trước mặt, có lẽ là do lúc ôm bé gái vào đây cậu đã giết một lần, lúc truy bắt người chơi lại giết thêm một lần nữa, nên số lượng cư dân hiện giờ căn bản không còn nhiều như trước, cho dù không có xuống tầng hầm thì vẫn có thể giết qua màn.
Còn về việc đưa quyển sổ ghi chép ra, là vì cậu cần phải đưa Nhã Nhã ra khỏi đây một cách an toàn mà thôi.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, thì tôi đi đây. "Ân Tu nhìn đám cư dân, xuyên qua dòng người đi đến nơi bé gái đang nằm.
Làn đạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng sắp được nhìn thấy Ân Tu thông quan rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người qua màn bằng cách đi tuyến đường của trấn trưởng đó! Không biết sẽ được mấy sao nữa. "
"Kích động quá kích động quá! Chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng, chờ lát nữa phó bản kết thúc thì đi đón hạt giống tốt kia! Dù như thế nào thì cũng phải lừa cậu ta sang đây! Để cậu ta ở lại trấn nhỏ khác thì tiếc lắm! "
"Hiểu mà hiểu mà! Tay tôi đã đặt sẵn trên bàn phím rồi, lát nữa ai cũng chẳng gõ chữ nhanh hơn tôi được đâu! "
"Trông cậy vào cậu đó người anh em! "
"Ý là... các người có để ý đến một vấn đề không? "
"Vấn đề gì? "
"Ân Tu đã giết trấn trưởng rồi, vậy tại sao cậu ta còn chưa cất đao lên nữa? "
Lúc này làn đạn mới chợt chú ý đến, rõ ràng cậu ta đã giết trấn trưởng rồi, nhưng đao vẫn được cậu ta cầm trên tay, không được thu vào trong vỏ, càng không có ý định lau sạch lưỡi đao.
Làn đạn tức thì run rẩy.
"Ôi đệt? Cậu ta còn muốn làm gì nữa chứ? "