🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Sự u ám và lạnh lẽo trong câu nói này của cậu đã khiến cho trấn trưởng phải chau mày.

Một giây sau, thân hình của Ân Tu đã xông lên phía trước, lưỡi đao rét buốt chuyển động trong căn phòng u tối, thân hình linh hoạt của Ân Tu ngay lập tực xuất hiện ở phía sau lưng của trấn trưởng, quang ảnh lướt nhẹ, máu tươi phun trào.

Đầu của trấn trưởng rơi cái bộp trên sàn nhà, máu me be bét, thậm chí còn giữ nguyên nét ngạc nhiên trên khuôn mặt.

Ân Tu tĩnh lặng xoay người, nhìn xuống trấn trưởng, cậu mở miệng nói: "Muốn chứa được tôi, thì e là ông cần phải chuẩn bị một khung tranh to hơn. "

"Đ.ụ má? Seckill? "

★★Seckill là miểu sát: giết trong phát một, giết nhanh chóng, thời gian ra tay tính bằng giây, giết rất nhanh.

"Người đàn ông có thể đấu 1 vs 1 với trùm cuối của phó bản, không seckill mới lạ. "

"Hahaha, boss của phó bản tân thủ này là rác ấy mà, bị giết gọn cũng là bình thường thôi, Ân Tu mấy năm nay chú trọng dưỡng sinh nên mới trở nên ôn hòa hơn xíu, chứ những thứ khác đâu có thuyên giảm. "

"Dị quái trong phó bản gặp xui rồi. "

"Thân là dị quái trong trấn nhỏ, bây giờ tôi lại cảm thấy kích động khi nhìn thấy Ân Tu seckill một dị khác là sao? "

"Ông không được bình thường, bên tôi kiến nghị ông nên đi tu luyện thuật phi thăng dưới lưỡi đao của Ân Tu một ngày. "

"Ông là muốn tôi thật sự thăng thiên chứ gì! "

"Chờ đã, Ân Tu còn chưa cất đao mà. "

"Hả? "

Làn đạn nhìn vào trong căn phòng u tối, sau khi cắt đứt cổ của trấn trưởng Ân Tu không có rời đi, cũng không thu đao lại, mà là bước từng bước chậm rãi dịch chuyển ra xa vị trí của trấn trưởng một chút.

Một giây sau, cái đầu của trấn trưởng bắt đầu lăn lộn trên sàn, cơ thể không đầu của ông ta khom xuống, nhặt cái đầu của mình lên, đặt trở lại chỗ cần cổ.

Nụ cười của trấn trưởng càng lúc càng trở nên cuồng vọng và phấn khích hơn, ông ta chặt chẽ ngắm nhìn Ân Tu đang thản nhiên đằng kia, âm thanh phát ra từ cổ họng đặc biệt kích động: "Không hổ là người mà tôi đã nhìn trúng, cậu quả nhiên mạnh hơn những người mới kia rất nhiều, tôi ở trong phó bản này đã lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa từng gặp qua người có thể chặt đứt đầu của mình. "

Tầm nhìn của ông ta dính nhớp trên người Ân Tu, ông ta đánh giá: "Theo lý mà nói, trước mắt vẫn chưa có ai phát hiện ra được đạo cụ phó bản dùng để giết chết tôi, ấy vậy mà đao của cậu lại có thể làm cho tôi bị thương, đặc biệt thật đó? "

Ân Tu chậm rãi nâng tay, lướt nhẹ trên sống đao, để lại một vết hằn trắng trên lòng bàn tay, cậu cười nói: "Đúng là đặc biệt lắm, muốn thử nữa không? "

Những lời như vậy được thốt ra một cách nhẹ nhàng thông qua cái miệng của người mà mình thích thú khiến cho ánh mắt trấn trưởng trở nên mơ màng, dường như Ân Tu đến đây không phải là để giết ông ta, mà là để mời gọi ông ta cùng làm chuyện mập mờ gì đó.

Ông ta mỉm cười liếm qua môi răng, tuyên bố hùng hồn và rành mạch: "Tôi nhất định sẽ biến cậu trở thành vật sưu tầm của tôi! Vật sưu tầm có một không hai! "

Nói rồi, cơ thể dính đầy huyết dịch của ông ta trở nên vặn vẹo trương phồng, từng phần thịt trên các khớp nối bỗng trở nên cứng cáp, các khung tranh xung quanh rung chuyển, có thể cảm nhận được sự sợ hãi đang lan tỏa.

Ân Tu khẽ nhìn cơ thể ông ta biến lớn từng bước một, càng lúc càng trở nên giống một con thú hoang, chớp mắt ông ta đã mất đi hình người chỉ có thể nhìn ra được khuôn mặt bên trên, ông ta thở nặng nề nhỏ dãi nhìn Ân Tu, lồng ngực phập phồng lên xuống như đang rất là phấn khởi.

"Ân Tu! Cậu là vật sưu tầm của tôi... ! "

Ân Tu không có bất kì sự phản ứng thái quá nào đối với sự biến thái của ông ta, đao trong tay chuyển mình, tức tốc chĩa sang góc của căn phòng, trấn trưởng đã biến thành quái vật ngay lập tức xông lên, nhảy bổ về phía cậu.

Từng tiếng ầm ầm ầm vang dội liên tục khắp căn nhà, những bức tường bị một lực lớn va trúng, tạo thành những vết lõm, các mảnh vỡ văng tứ tung.

Ân Tu không có đánh trả, chỉ tránh né và dịch chuyển một cách có mục đích, ép trấn trưởng phải tung đòn tấn công sang những nơi mà cậu đặt chân đến, cho dù là đang ở trong căn phòng nhỏ hẹp nhưng thân hình của cậu vẫn linh hoạt như cũ.

Cảm giác áp bức đến từ một phía như vậy càng khiến cho trấn trưởng phấn khích và điên cuồng hơn bao giờ hết, tròng mắt ông ta ghim chặt trên người Ân Tu, chiếc áo sơ mi trắng nhuộm đỏ máu, thân hình nhẹ nhàng thoăn thoắt, từng cử chỉ chuyển động tránh né, trong mắt ông ta, đó như là những bông hoa tuyết tung bay trong gió mà ông ta sẽ không bao giờ nắm bắt được.

"Tôi phải biến cậu trở thành của tôi! "Ông ta vừa giận dữ gào lên vừa nhào đến chỗ Ân Tu, nỗ lực bắt lấy cậu, cả tầng hai rung lắc như muốn sập xuống do những cú va chạm của ông ta.

"Ân Tu là đang chơi với ông ta hả? "

"Ân Tu cho gã một ảo tưởng, ảo tưởng có thể đánh bại được cậu ta, nhưng thật ra chỉ là một trò đùa. "

"Cậu ta có thể dễ dàng giết chết trấn trưởng, nhưng tôi thấy hình như cậu ta còn có mục đích khác. "

"Không quan tâm nữa! Chỉ tránh né không thôi mà cũng đẹp trai quá trời! Những người chơi khác tới đây chắc là đã bị đập bẹp rồi! Chỉ có Ân Tu là vẫn nhẹ nhàng như bay thôi! "

"Anh Tu cố lên! "

"... Trời cũng sắp sáng đến nơi rồi, chắc là không còn được bao nhiêu người chơi  online, vậy mà vẫn có nhiều bình luận quá, tôi nghi ngờ những thành phần trong làn đạn. "

"Cậu đoán xem. "

Sau khi không thể bắt được Ân Tu sau vài chiêu va chạm liên kích, trấn trưởng đang phẫn nộ chợt cảm thấy không ổn.

Những người chơi bình thường cho dù thực lực có tốt đến đâu, thì sau một hồi tránh né vẫn sẽ thê thảm vô cùng, nhưng giờ thì hay rồi, ông ta thì đã bắt đầu mệt rã rời, thở dốc hồng hộc, nhưng Ân Tu vẫn chẳng có phản ứng gì như cũ, lạnh lùng và bình thản, không cần lấy hơi một chút nào, thật giống như một cái xác di động.

"Cậu thật sự là một con người bình thường sao? "Trấn trưởng chợt thấy điềm không lành.

"Mệt rồi à? "Thấy trấn trưởng bỗng dừng lại, Ân Tu nhẹ nhàng quan tâm hỏi một câu.

Cậu không có ý định tiếp tục chạy nữa, mà vững vàng đứng trước cửa phòng, cầm đao nói với trấn trưởng: "Mệt rồi, thì chúng ta kết thúc thôi. "

Trấn trưởng nhất thời theo không kịp lời mà cậu nói, kết thúc là kết thúc cái gì? Là đang ám chỉ cuộc rượt đuổi không có ý nghĩa này à?

Khoảnh khắc mà trấn trưởng hoàn hồn, lưỡi đao của Ân Tu vừa hay lướt qua, chém đứt một bên tay của ông ta, chân xoay một vòng đá vào phía sau lưng của trấn trưởng.

Cơ thể trấn trưởng nghiêng ngả, mất một cánh tay khiến ông ta mất thăng bằng, dùng một tay còn lại đánh sang bên kia, nhưng Ân Tu đã kịp thời né tránh.

"Vô dụng thôi! Cậu có thể dùng đao cắt đứt các chi thể trên người tôi, nhưng chúng sẽ lành lại nhanh thôi, cậu chờ xem! "Trấn trưởng cười lạnh, lập tức quay đầu muốn tìm cánh tay của mình, nhưng khi vừa quay qua thì đã bần thần ngay tại chỗ.

Không biết từ lúc nào, mà những khung tranh dùng để phong ấn các linh thể trong căn phòng bị ông ta điên cuồng công kích đã bể nát, lớp kính thủy tinh vỡ vụn, những linh thể bị nhốt ở bên trong đã sớm trôi ra ngoài.

Bức tranh là không gian, lớp kính là phong ấn, mà người có thể gỡ bỏ lớp phong ấn này chỉ có một mình trấn trưởng.

Ông ta quá mức khát khao và phấn khích có được Ân Tu, nên đã mù quáng đuổi đánh theo từng bóng hình của cậu trong căn phòng, hoàn toàn không nhận ra bản thân sẽ đánh rơi những bức tranh và khiến chúng bể nát khắp sàn, đồng thời cũng thả những linh thể bên trong ra.

Lúc này, những linh thể đã chất chứa oán hận lâu năm đang nhìn trấn trưởng một cách hung ác, cánh tay bị Ân Tu chặt xuống được đá sang chỗ đám linh thể, ngay lập tức bị chúng gặm lấy ăn tươi.

Bây giờ đừng nói là tìm lại cánh tay, ngay cả vỏ cũng mất luôn rồi.

"Cậu... là cậu cố ý thả chúng nó ra... "Con ngươi của trấn trưởng bắt đầu rung lắc không ngừng.

"Đúng. "Ân Tu nhàn nhã đáp. "Trong thị trấn này, ngoài nữ quỷ ra, thì còn có một thứ khác có thể áp chế được ông, đó chính là nghiệp chướng mà chính bản thân ông đã tạo ra. "

"Tôi thấy ông to con như vậy, chết ở đây cũng đáng tiếc quá, chi bằng cho bọn chúng ăn một miếng đi. "

Ân Tu nhấc thanh đao trong tay lên dưới ánh mắt khiếp đảm của trấn trưởng, cậu mỉm cười: "Ông muốn bị chặt thành mấy khúc đây? "

"Mười? Hai mươi? "

"Cái gì? Chặt thành năm mươi khúc à? Quả là người có lòng dạ thiện lương, còn lo tụi nó ăn không đủ no. "

Cậu tự lẩm bẩm một mình, hất đao rồi mang theo một thân sát khí xông lên: "Vậy thì tôi sẽ chặt ông ra thành một trăm khúc theo như nguyện vọng của ông, bởi vì tôi cũng là một người có tâm địa lương thiện. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.