Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
"Đúng đúng, anh Tu hãy dạy bảo gã một chút đi, để cho gã nếm thử mùi vị đau khổ muốn sống không được muốn chết không xong của chúng tôi năm đó khi bị anh giày vò trong tay. "
"Hahahaha, tôi cũng là một dị đã từng tắm qua nước mưa, bây giờ tôi muốn nhìn thấy tán ô của trấn trưởng bị xé nát! "
★★Câu này có ý là dị quái này đã từng bị AT hành qua, nên muốn trấn trưởng chịu chung số phận
"Đấm gã đấm gã. "
Một đám dị quái nổi điên lên, ngay cả người chơi cũng không chen lời vào được.
Còn chút ít thời gian nữa thì đêm đen sẽ đến, vừa đủ để Ân Tu thong dong tản bộ trong sân đi đến trước cửa nhà của trấn trưởng.
★★Thành ngữ 闲庭信步 (Nhàn đình tín bộ): chỉ tư thái ung dung nhàn rỗi, vô lo vô nghĩ.
Căn nhà của ông ta tổng thể là một màu đen, vị trí nằm ở cạnh quảng trưởng, cửa ra vào vừa hay đối xứng với bức tượng điêu khắc, bốn bề lan tỏa ra sự âm lãnh, khác biệt một trời một vực so với những căn nhà của các cư dân khác trong thị trấn.
Cho dù ban nãy có huyên náo đến cỡ nào, thì cửa nhà của trấn trưởng trước sau vẫn luôn đóng.
Rõ ràng vào ngày đầu tiên đến đây, khi sự chào đón nồng nhiệt của cư dân dị quái va phải lưỡi đao của Ân Tu, thì trấn trưởng đã ra ngoài ngay để ngăn cản, nhưng mà hôm nay ông ta cứ mãi không xuất hiện, mặc kệ là cư dân và bé gái xảy ra tranh chấp, hay là việc Ân Tu trêu chọc người dân đến mức trêu tận vào nhà người ta, thì ông ta đều hoàn toàn ngó lơ.
Quy tắc thứ 3 trong sổ tay của trấn trưởng: Nếu gặp phải bất cứ sự phiền phức nào có thể uy hiếp đến sự an nguy của thị trấn, thì hoặc là đuổi đối phương đi, hoặc phong ấn đối phương lại, an nguy của thị trấn liên kết cùng với sự tồn tại của bạn.
Theo lý mà nói, khi thị trấn gặp phải bất hạnh, thì ông ta nên có mặt mới phải, lựa chọn trốn tránh thì đa phần là do vết thương mà nữ quỷ gây ra vẫn chưa lành, nên ông ta vẫn chưa muốn tiếp xúc trực tiếp với Ân Tu.
Ân Tu nhàn nhạt ngước mắt, dùng chân đá mở cánh cửa nhà của trấn trưởng.
Một cỗ âm lãnh phả vào mặt, sự u tối trong căn nhà không gì có thể sánh được, cửa sổ đều được dùng rèm đen che kín, cho dù có là ban ngày, thì ánh sáng cũng chẳng lọt vào được nửa phần.
Không bất ngờ gì khi thấy những bức tường bên trong ngôi nhà đều treo đầy các bức tranh, nhưng khác biệt ở chỗ, những lớp kính trên khung tranh đều đã bị đập vỡ, bức tranh trống rỗng vô cùng, nhìn mảnh vỡ trên sàn nhà, thì xem ra chỉ là vừa mới bị đập vỡ cách đây không lâu.
Ân Tu chậm rề rề lướt qua những khung tranh đó, bước từng bước lên tầng hai, đi về phía phát ra âm thanh.
Cả căn nhà đều tĩnh lặng không có tiếng động, chỉ có vài âm thanh mơ hồ truyền đến từ trên tầng 2, đối phương đã phát giác ra sự xâm nhập của Ân Tu, nhưng vẫn không hành động. Người ta không động, chứ Ân Tu thì đã đi lên trên rồi.
Trên tầng 2 có rất nhiều căn phòng, cửa sổ của mỗi một căn đều được che kín mít, trong phòng không có nội thất gì cả, chỉ có những bức tranh treo đầy tường.
Khách sạn thì là nơi lưu trữ và trưng bày tội chứng, còn nhà ở thì chỉ có mỗi tranh là tài sản thôi à?
Chỉ là lần này, tất cả kính trên khung tranh đều vỡ nát, và chẳng thấy bóng dáng ai bên trong.
Đi đến cuối tầng 2, chỉ có duy nhất một cánh cửa khóa chặt đang dựng đứng trước mắt Ân Tu, đằng sau cánh cửa truyền đến âm thanh ngấu nghiến như hổ đói, đối phương ăn gấp đến nỗi Ân Tu đã đến ngay gần kề rồi mà ông ta vẫn không dừng lại.
Dù toàn thân đẫm máu, nhưng Ân Tu vẫn lịch sự gõ cửa: "Bây giờ có tiện cho tôi vào trong không? "
Âm thanh bên trong khựng lại, không trả lời Ân Tu, nhưng chỉ dừng lại khoảng một giây, thì đối phương lại càng vội vã nhai nuốt.
"Nếu ông không mở cửa, thì tôi tự đi vào đây. "Ân Tu nhàn nhạt lùi ra sau một bước, nâng đao dùng sức chém, ánh lạnh sắc bén tỏa ra, cửa chia làm hai, cảnh tượng phía sau dần lộ ra theo lớp bụi trần.
Người ở bên trong đúng thật là trấn trưởng, còn có cả những bức tranh và những mảnh thủy tinh vỡ.
Trên người trấn trưởng cũng đều là máu, đi kèm với đó là những cái lỗ to to nhỏ nhỏ trên cơ thể, ông ta bị thương rất nghiêm trọng. Trong số đó, có vết cắn do nữ quỷ gây ra là đã khô máu, nhưng trên người ông ta còn có thêm hai vết thương khác, so sánh các vết cắn với nhau thì hai vết thương này nhỏ hơn một chút, máu tươi nóng hổi chảy xuống làm ướt đẫm quần áo của ông ta.
Vì để lấp đầy những vết thương này, trấn trưởng đang tự tay đập vỡ những vật trưng bày trân quý của ông ta, bắt lấy từng linh thể bị phong ấn bên trong mà nhai nuốt, vồ vập đến nỗi không buồn để ý đến sự xuất hiện của Ân Tu.
"Là Nhã Nhã đã làm ông bị thương à? "Ân Tu đứng bên cửa, đôi mắt thờ ơ, bình thản hỏi chuyện.
Có thể làm cho trấn trưởng bị thương thì chỉ có nữ quỷ và đứa trẻ được nhắc đến chút đỉnh trên quy tắc, liên tưởng đến hình dạng quái vật hóa của Nhã Nhã, cậu chỉ có thể đưa ra suy đoán như vậy.
Biểu cảm trên mặt trấn trưởng phút chốc trở nên méo mó: "Con đàn bà đó... thật sự là muốn giết tôi, đã lâu như vậy rồi, cuối cùng nó cũng mất kiên nhẫn, muốn lợi dụng con cờ của mình để giết hại tôi! "
Ánh mắt Ân Tu điềm tĩnh lạnh nhạt, cậu gật đầu: "Ông với bà ta đã đối đầu với nhau từ rất lâu, bà ta không giết được ông, cũng không có cơ hội để giết, nhưng tối hôm qua tôi đã cho bà ta cơ hội đó, bà ta vừa làm ông bị thương xong thì lập tức chuẩn bị đưa Nhã Nhã đến để cho ông một đòn tấn công cuối cùng, nhưng không ngờ ông lại cho người dân ra ngăn cản. "
Trấn trưởng mỉm cười, quay đầu nhìn Ân Tu, huyết dịch trên mặt đỏ tươi đến chói mắt: "Đúng, chỉ với mấy thứ này, thì con ả đó vẫn chưa giết được tôi đâu, trong lãnh vực của tôi, không một ai có thể giết chết được tôi. "
Ánh mắt Ân Tu hơi trầm xuống: "Nhưng có lẽ ông chưa hề dự tính đến, thật ra người phụ nữ kia cũng đã tính tôi vào trong những quân cờ đó. "
Cậu huơ nhẹ thanh đao trong tay, từng giọt máu nhỏ xuống từ trên lưỡi đao, sát ý nồng đậm đến mức khiến cho giọng nói của Ân Tu cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng: "Bà ta lợi dụng hình thái quái vật của Nhã Nhã không phải là để gia tăng thêm thương tích cho ông, hay là để giết ông, mà là để kích cho tôi nổi giận và tìm đến giết ông. "
"Hoặc là nói bà ta đang muốn khơi mào cuộc chiến giữa tôi và ông, sẵn tiện lôi kéo luôn Lê Mặc, người luôn ở bên cạnh tôi vào cuộc. "
Nhìn thái độ kiêng dè của trấn trưởng đối với Lê Mặc, thì e là người phụ nữ cũng đã hiểu rõ mức độ khủng bố của anh ta.
Bà ta không nắm chắc được 100% rằng Ân Tu có thể giết chết được trấn trưởng, nhưng nếu có thể lợi dụng Nhã Nhã để khiến mối quan hệ giữa Ân Tu và trấn trưởng trở nên căng thẳng, rồi từ đó khiến cho Lê Mặc nhập cuộc, giúp Ân Tu giết chết trấn trưởng, thì đây chính là một cuộc chiến với thắng lợi hoàn toàn.
Trấn trưởng ha ha cười lạnh: "Xem ra trong lòng cậu cũng rõ ràng lắm, con đàn bà đó cho rằng cậu chỉ là một quân cờ được khắc dấu đặt chỗ sẵn, nhưng nào ngờ ả ta cũng đã tự chuốc lấy phiền phức về cho mình. "
Ánh mắt của ông ta hơi liếc nhìn ra phía sau chỗ Ân Tu, lúc không nhìn thấy bóng hình của Lê Mặc, ông ta thậm chí còn cảm thấy bất ngờ: "Cậu đến đây một mình à? "
Ân Tu gật đầu.
Trấn trưởng ban nãy còn hoảng loạn do thiếu tự tin, lúc này đã điềm tĩnh trở lại, ông ta chậm rãi buông bức tranh vẫn còn chưa hoàn toàn bị đập vỡ trên tay xuống, mỉm cười đứng dậy, nhìn như đã thong thả hơn nhiều: "Nếu hắn ta không có ở đây, thì tôi không cần phải lo lắng gì nữa rồi. "
"Ngạc nhiên thật, không ngờ hắn ta lại tạm thời bỏ lại cậu, đây quả là để tôi chiếm được một món hời lớn mà. "
Trấn trưởng nhìn thẳng Ân Tu, ánh mắt lần nữa tràn đầy dục vọng và phấn khích, còn ánh mắt mà Ân Tu nhìn ông ta thì ngoài lạnh nhạt vẫn là lạnh nhạt, hệt như đang nhìn một cái xác vậy.
Trấn trưởng vẫn luôn có thể cảm thấy vui mừng từ sự thờ ơ của Ân Tu, tinh thần ông ta đã được thả lỏng rất nhiều: "Tôi biết cậu có chút bản lĩnh, quả thật có thể tính là một người chơi xuất sắc trong phó bản dành cho người mới, nhưng đây là lãnh vực của tôi, một khi tôi đã muốn giữ lại, thì sẽ không có ai có thể sống sót rời khỏi cái phó bản này. "
Ân Tu ngước mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Trấn trưởng thì có thứ hạng gì so với những Boss phó bản mà cậu đã giết lúc trước chứ?
Trong ký ức, con Boss cuối cùng mà cậu giết là vào 6 năm trước ở trong phó bản tổng kết, lúc đó cậu chỉ có 16 tuổi, vẫn còn non nớt, phải dùng sạch đạo cụ trên người thì mới có thể miễn cưỡng một mình vượt ải, từ đó về sau rất hiếm khi có dị quái đến làm phiền cậu, trong trấn nhỏ, ngoại trừ Dạ Nương Nương ra, thì không còn có dị quái nào dám lắc lư ở trước cửa nhà cậu.
Bây giờ nhìn thấy trấn trưởng có hứng thú với mình như vậy, còn rất chủ động khiêu khích, truyền lời muốn biến mình thành vật sưu tầm.
Cậu gật đầu, hơi mỉm cười: "Thật ra, tôi vẫn có chút thích ông. "
Kế đến, cậu nâng đao lên: "Thích dáng vẻ ngông cuồng khó bảo, nói năng điên khùng của ông, hy vọng lát nữa ông vẫn sẽ duy trì được bộ dạng này."