Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
"Theo như cái người lúc trước nói... à không, theo như dị quái đã nói thì Ân Tu chưa thu đao là vẫn còn có ý định giết tiếp? "
"Cũng sắp thông quan phó bản đến nơi rồi! Ân Tu, cậu còn chưa chơi tận hứng sao? Bất cứ người chơi nào tra tấn dị quái thì đều sẽ bị trừng trị theo luật đó! "
"Mọi người đừng vội! Không chừng xíu nữa là cậu ta thu đao lại liền đó! "
"Tôi có linh cảm, đêm nay lòng tôi sẽ lại có thêm một vết thương tâm lý mới. "
Ân Tu cầm đao đi xuyên qua dòng người dưới những cái nhìn đăm đăm của làn đạn.
Tim của cư dân thị trấn đập loạn khi nhìn thấy thanh đao trên tay cậu, người chơi thì hoảng hốt, làn đạn cũng hít thở không thông.
Thế nhưng khi đi qua đám đông, đến được chỗ cạnh Chung Mộ thì cậu liền bỏ đao xuống.
Cư dân, người chơi và cả làn đạn đều thở phào một phen.
"Anh trai... "Bé gái cuộn mình trên áo khoác của Chung Mộ, ý thức nó mơ hồ, máu tươi đã ướt đẫm cái áo sạch sẽ tinh tươm, bé gái run rẩy nằm trên vũng máu.
"Anh trở lại rồi đây. "Ân Tu đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của nó: "Bây giờ anh sẽ dắt em đi gặp mẹ. "
"Dạ... "Bé gái gian nan muốn ngồi dậy, nhưng chỉ cần đầu nó lung lay một tí thì sẽ để lộ ra vết cứa trên cần cổ, cảm giác da thịt bị kéo rách khiến cho mặt nó tái nhợt, nếu nó không phải là dị quái, mà chỉ là một con người bình thường, thì e là đã chết từ lâu.
"Em đừng cử động. "Ân Tu cẩn thận vươn tay ôm nó lên, thuận tiện nhấc luôn thanh đao dưới đất lên.
Lúc này đây, do đã nhìn thấy sổ ghi chép nên cư dân không còn tiếp tục tập kích cậu nữa, người chơi cũng không dám hó hé một tiếng, bởi vậy Ân Tu cũng rất thuận lợi ôm bé gái đi.
Chung Mộ còn lo vẫn còn có người lăm le bé gái, nên cầm rìu hùng hổ theo sau, còn liên tục ngoái đầu lại cảnh giác với bọn họ.
Giờ đây, người cậu đẫm máu, trên tay còn có cả vết thương, lúc cầm rìu hăm he đe dọa trông rất dữ tợn, cho nên dù những người chơi khác có ý như vậy thì cũng chẳng dám đến gần, bọn họ cứ thế nhìn bóng dáng của ba người từng bước một rời đi men theo con đường nhỏ ra khỏi thị trấn.
Đêm đen mù mịt, lối ra ngoài thị trấn được bao phủ bởi một màn sương, không nhìn thấy hình bóng mẹ của bé gái.
"Mẹ của em đang ở bên ngoài à? "Ân Tu nhẹ giọng dò hỏi.
Bé gái gật gật đầu.
Ân Tu để Chung Mộ ở lại chỗ này, tự mình ôm theo bé gái bước vào trong sương trắng.
Sương mù dày đặc, rất khó để nhìn rõ mọi vật xung quanh, ngay cả phạm vi mặt đất mà mình đang đặt bước Ân Tu cũng không nhìn được rõ, thân cậu chìm trong mảng mù trắng xóa.
Đột nhiên có tiếng mèo trong trẻo vang lên trong màn sương, như là đang dẫn đường cho Ân Tu đi sang đó.
Bé gái được bế trong lòng cũng trở nên kích động hơn: "Là mẹ. "
Ân Tu đi theo âm thanh chỉ dẫn đó, cuối cùng cũng bắt gặp một bóng hình nho nhỏ quen thuộc trong sương trắng, là con mèo đen đã nhảy từ trên cây xuống để dắt mọi người đi tìm túi đồ của người mẹ vào ngày đầu tiên người chơi tập hợp.
Lúc này, nó đang ngồi trong màn sương mù, không chớp mắt nhìn Ân Tu đi đến.
"Thì ra... nguyên hình của dã thú mọc đầy lông đen là mèo... "Ân Tu tự nhủ, rồi cậu nhẹ nhàng đặt bé gái xuống trước mặt mèo đen.
Đều bị nguyền rủa như nhau, nhưng cư dân thì biến thành quái vật, còn người mẹ và bé gái thì lại là một con mèo đen bình thường, lý trí lại điềm tĩnh, nó nhìn Ân Tu rồi gật gật đầu, sau đó cúi đầu liếm láp khuôn mặt của bé gái.
"Mẹ... "Bé gái đột nhiên khóc òa, giọng nó nức nở trong nước mắt: "Mẹ ơi, con đau quá... "
Mèo đen xoa dịu nó, dùng đầu cọ cọ lên gò má nó, meo meo vài tiếng, nhưng Ân Tu nghe không hiểu.
Bé gái chậm rãi xoay đầu nhìn sang Ân Tu, nụ cười xinh đẹp lại lần nữa nở rộ trên khuôn mặt lấm lem: "Anh trai ơi, em phải theo mẹ về nhà rồi, cảm ơn anh. "
Ân Tu gật đầu, cũng không nói gì nhiều: "Chăm sóc bản thân cho tốt. "
"Anh trai, anh nhất định sẽ tìm được em gái của mình. "Bé gái nhìn Ân Tu chằm chằm: "Trước khi anh trai tìm được em gái của mình, thì em cũng có thể ở lại bên cạnh, bảo vệ anh. "
Ân Tu nhoẻn miệng cười, gật đầu thêm lần nữa.
Mèo đen meo với Ân Tu một tiếng, rồi tiếp tục liếm mặt của bé gái, sau đó linh thể của bé gái chui ra khỏi cơ thể, rồi cơ thể yếu ớt, bị thương nặng của nó co rút lại từng chút một, cuối cùng dần dần biến thành đồng xu nhỏ màu vàng.
Mèo đen gắp đồng xu đi sang đặt trước mặt Ân Tu.
"Tạm biệt anh trai. "Bé gái cười tủm tỉm vẫy vẫy tay, xoay người đi theo mèo đen, biến mất dần trong sương trắng.
Ngay khi bé gái rời đi, thì trong đầu tất cả người chơi lại vang lên âm thanh thông báo quen thuộc.
【Chúc mừng người chơi đã thông quan phó bản: Lũ Quái Vật Trong Thị Trấn】
【Số sao thông quan phó bản lần này: 5 sao】
【Phân tích đánh giá:
Giúp bé gái hoàn thành tất cả giấy nhắn của mẹ: 1 sao
Đặt thi thể của bé gái lên tế đàn: 1 sao
Đặt thi thể bị phong ấn dưới bức tượng điêu khắc của người phụ nữ lên tế đàn: 2 sao
Đặt thi thể của trấn trưởng lên tế đàn: 3 sao
Hiểu rõ toàn bộ bối cảnh của thị trấn: 1 sao
Điều kiện thông quan:
Giúp bé gái hoàn thành tất cả giấy nhắn của mẹ, đặt thi thể của trấn trưởng lên tế đàn +4 sao.
Điều kiện ẩn: Hiểu rõ toàn bộ bối cảnh của thị trấn +1 sao.
Tổng sao có được: 5 sao.
Người chơi đầu tiên thông quan phó bản được 5 sao: Ân Tu. 】
Sau khi thông báo kết thúc, tất cả người chơi đều ngơ ngác, bọn họ miễn cưỡng lắm mới được 1 sao lúc kết toán, vậy mà Ân Tu lại được đến 5 sao! !
Nhưng quả thật bọn họ đã chẳng cố gắng hết sức trong phó bản này, 1 sao cũng ổn lắm rồi, nên không có lời oán thán nào với cấp độ 1 sao này, cùng lắm thì phần thưởng sẽ ít hơn một chút, giữ được mạng cũng đã là tốt lắm rồi.
Ân Tu nghe xong thông báo thông quan thì đợi thêm một chút, đợi để nghe thông báo kết toán của bản thân.
【Người chơi Ân Tu, được 5 sao khi vượt ải phó bản tân thủ: Lũ Quái Vật Trong Thị Trấn】
【Phần thưởng cơ bản 1000x5, tài sản phó bản +5000, tổng tài sản hiện tại 5038.5】
Nghe phần kết toán xong, Ân Tu thở phào, rất hài lòng với kết quả này, dù sao thì phần thưởng của phó bản dành cho người mới cũng tương đối thấp.
Cậu tiến lên phía trước, cúi người nhặt đồng xu mà ban nãy mèo đen đã đặt ở dưới đất lên.
Đồng xu vừa vào tay, thì tiếng thông báo của phó bản lại vang lên.
【Chúc mừng người chơi Ân Tu đã thu hoạch được đạo cụ cấp SS trong phó bản: Sự Che Chở Của Nhã Nhã. 】
【Miêu tả đạo cụ: Chỉ có người khiến cho bé gái mở rộng trái tim mới có thể khiến nó tin tưởng và đi theo, khi một linh hồn bé nhỏ được ký gửi trên người của bạn, thì xin hãy sống sót bằng mọi giá. 】
【Cách sử dụng đạo cụ: Trong phó bản, khi gặp phải bất kỳ một vết thương chí mạng nào, hãy sử dụng đạo cụ này trong vòng một phút để triệu hoán Nhã Nhã đến trị liệu vết thương cho bạn. 】
【Hạn chế của đạo cụ: Mỗi một phó bản chỉ được sử dụng hai lần, người được sử dụng: chỉ một mình Ân Tu. 】
【Ghi chú đặc biệt của Nhã Nhã: Trong tình huống cực kỳ nguy hiểm, Nhã Nhã cho phép riêng người chơi Chung Mộ được sử dụng một lần. 】
Ân Tu nhìn dòng cuối cùng, đây chính là nhân tình thế thái của dị quái hay sao?
Cậu cất đồng xu, nhấc đao, nhìn sang phía cánh cửa xuất hiện trong màn sương, nó trông giống hệt cửa nhà cậu.
Nhưng Ân Tu không đi vào, cậu siết chặt thanh đao trong tay, xoay người đi ngược về phía thị trấn.
Những người chơi đang ở trong thị trấn lại khác với Ân Tu, sau khi nhận được thông báo thông quan, thì họ liền vui mừng điên cuồng chạy ra khỏi thị trấn, vùi đầu vào trong màn sương, họ nóng lòng muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt.
Có rất nhiều người đang lao ra ngoài, chỉ có một mình Ân Tu là bước ngược ra từ trong sương mù.
Chung Mộ vẫn còn ở đó, cậu ta vốn cho rằng Ân Tu chắc đã đi rồi nên đang phân vân không biết có nên ra ngoài luôn hay không, sợ rằng nếu rời đi thì sẽ khó gặp lại nhau trong mấy phó bản sau này, thế là cậu ta cứ đứng chờ, không ngờ Ân Tu lại thật sự đi ra từ trong sương trắng.
"Lão đại Ân Tu! Tôi đã thông quan phó bản rồi! Thật sự rất cảm ơn anh đã dẫn tôi vượt ải! "Chung Mộ tiến sát đến cạnh Ân Tu, cùng chia sẻ niềm vui với cậu.
Ân Tu gật đầu, nhìn Chung Mộ: "Sao cậu còn chưa đi? Có việc gì à? "
Chung Mộ ngượng nghịu gãi đầu: "Trước khi vào đây có người đã nói với tôi rằng sau khi kết thúc thông quan phó bản thì có thể lựa chọn thay đổi trấn nhỏ mà mình đang ở, anh có thể cho tôi biết anh đang ở trấn nhỏ nào hay không? Tôi muốn đến chỗ nào có anh ấy. "
Ân Tu suy nghĩ một lúc, trấn nhỏ của cậu hiện nay đã ổn định, cũng có người cũ dẫn dắt người mới, so với trấn nhỏ của cậu ta thì quả thật tốt hơn rất nhiều, cậu đáp: "Trấn nhỏ vị diện số 35, lúc đến nơi thì cậu có thể đi tìm một người tên là Diệp Thiên Huyền, anh ta sẽ sắp xếp cho cậu một căn phòng thích hợp với bản thân cậu. "
"Được được được! "Chung Mộ lập tức vui vẻ gật đầu, chuẩn bị xoay người nhào vào màn sương, nhưng cậu ta sực chững lại, nhìn sang Ân Tu đang đứng yên không động đậy: "Sao anh còn chưa đi nữa? Những người chơi khác đều rời đi cả rồi. "
Ân Tu từ tốn lắc đầu, huơ huơ thanh đao trong tay, chuyển mắt nhìn sang đám cư dân đang ở phía quảng trường không xa: "Tôi còn có chút việc, cậu đi trước đi. "
Chung Mộ nhìn theo hướng mắt của Ân Tu, cảm thấy nghẹn nghẹn, có lẽ là đã hiểu ý cậu, nên liền gật đầu: "Vậy tôi đi trước đây, anh nhớ là phải trở về sớm đấy. "
Nói xong, cậu ta tức tốc phi vào trong sương mù, không dám ở lại thêm chút nào.
Cậu ta tinh mắt lắm đấy nhé, sợ đại lão giết hăng quá rồi lỡ tay chém luôn cả mình.