Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Ân Tu trầm mặc nhìn dòng chữ bên trên, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được trấn trưởng đã mang theo biểu cảm biến thái như thế nào khi viết xuống dòng này.
Tiếp theo đó, cậu nghe thấy tiếng nuốt ực truyền đến từ bên cạnh.
Vừa quay đầu, thì thấy Lê Mặc đang lăm le nhìn tờ giấy trên tay cậu, ánh mắt hung ác, như là muốn xông lên vò nát nó vậy.
"Không được ăn cái này. "Ân Tu nhanh chóng đóng sổ ghi chép lại, sau đó nhét vào trong túi, rồi lại mở sổ tay của trấn trưởng ra.
【Sổ tay của trấn trưởng:
Là người quản lý cấp cao của Mộ trấn, bạn có thể làm bất cứ những gì mình muốn ở trong thị trấn, nhưng để tránh cho Mộ trấn bị phá hủy, thì bạn bắt buộc phải tuân theo những điều sau.
1, Bạn có thể tùy ý giết chết người chơi trong thị trấn, nhưng nhất thiết phải che đậy cho tốt các chứng cứ dùng để chỉ tội bạn, không được để cư dân biết được những tội ác mà bạn đã làm.
2, Cách một khoảng thời gian, thì sẽ có một vài gương mặt mới xuất hiện trong thị trấn, bạn cần nhiệt liệt chào đón sự có mặt của họ, cung cấp nơi ở cho họ, và bắt buộc phải giết chết những người vi phạm quy tắc kịp lúc.
3, Nếu gặp phải bất cứ rắc rối nào có thể gây uy hiếp cho an nguy của thị trấn, thì hoặc là đuổi đi, hoặc là phong ấn đối phương lại, sự an nguy của thị trấn liên kết với sự an toàn của bạn.
4, Bạn không được phép giết trẻ con vào ban đêm, đôi mắt của trẻ con rất thuần khiết, đôi mắt của chúng sẽ ghi lại hết những tội chứng của bạn, xin hãy đề phòng những đứa trẻ đến vào ban đêm.
Thân là trấn trưởng của Mộ trấn, bạn có thể làm bất cứ chuyện gì trong phạm vi giới hạn cho phép, chỉ cần không có ai biết được những chuyện bạn đã làm, thì bạn vẫn sẽ mãi là kẻ thống trị trong lãnh vực này, nhưng hãy cẩn thận với những vị khách không mời mà đến. 】
Ánh mắt của Ân Tu chuyển động tới lui trên 4 quy tắc này, điều trấn trưởng cần làm chính là quản lý trật tự của thị trấn, quy tắc 1 là quyền hạn của ông ta, quy tắc 2 là chỉ rõ chức trách của ông ta, quy tắc 3 là cách xử lý các tình huống đặc thù, quy tắc 4 nhắc đến thứ mà ông ta cần phải cảnh giác.
Quy tắc rất ngắn, quét mắt là đọc xong hết, sau khi xem xong 3 điều đầu tiên, ánh mắt của Ân Tu dừng lại trên quy tắc thứ 4 rất lâu.
"Không được giết trẻ con vào ban đêm... " Cậu nhớ đến quy tắc đầu tiên của Mộ trấn, trẻ con không được chạm lên tế đàn vào ban đêm.
Trước mắt, trong phó bản đã có hai thông tin quy tắc liên quan đến trẻ con, cộng thêm Nhã Nhã - dị quái non nớt luôn theo cạnh bọn họ kể từ khi vào phó bản, khiến cậu khó lòng mà không liên kết những quy tắc này lại với nhau.
Chỉ là, trước mắt lối suy nghĩ của cậu vẫn còn hạn hẹp, chưa thể nối liền chúng lại.
Sau khi đóng lại sổ tay của trấn trưởng, Ân Tu lần nữa quét mắt nhìn xung quanh, cậu cứ cảm thấy kích thước to nhỏ của tầng hầm không hề đối xứng với cấu tạo của cả căn nhà, e rằng ở đây vẫn còn có mật thất.
Cậu men theo bức tường đi một vòng xung quanh, sự âm u lạnh lẽo ở đây khiến người ở lâu sẽ cảm thấy khó chịu, Ân Tu cũng vậy, còn chưa tìm được lối vào của mật thất, thì toàn thân cậu đã phải run rẩy...
"Nhìn theo phương hướng của lối vào mật thất, thì không gian còn sót lại vừa đủ để xây dựng một căn phòng ẩn... " Ân Tu mạnh mẽ đè nên cơn ớn lạnh lần mò đến một mặt tường, sau khi đi đi lại lại vài vòng, cậu dùng sức đẩy cái bàn bên tường ra, cậu phát hiện cái bàn được cố định tại chỗ, phương hướng dịch chuyển của nó không phải là trái phải, mà là trước sau.
Đây trông như một cái cửa xoay được ngụy trang thành cái bàn.
Ân Tu thăm dò, thử đẩy cửa xoay, thứ lộ ra phía sau chính là lối vào mật thất âm u. Cậu ngồi xổm xuống quan sát một lúc, sau đó chậm rãi bò vào.
Sau khi vào được mật thất, Ân Tu bị cảnh tượng trong mật thất khiến cho kinh hãi một chút, làn đạn cũng kêu lên ngao ngao.
Lúc trước Ân Tu vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề, trong sổ ghi chép chỉ có ghi làm thế nào để đưa linh hồn của người bị hại vào tranh mà vẫn giữ được trạng thái đẹp đẽ nhất của họ, nhưng lại không thấy nhắc đến thi thể.
Thêm nữa, sổ tay của trấn trưởng đã ghi rất rõ ràng không được để cho người dân phát hiện ra tội ác của ông ta, cho nên không thể nào cứ đem vứt xác trong thời gian dài, vậy trấn trưởng đã xử lý những cái xác đó như thế nào?
Bây giờ thì cậu đã hiểu rõ rồi.
Ân Tu nhìn những tiêu bản người được đặt trong những cái trụ dài trong mật thất rộng lớn, những cái xác được nuôi đến tươi sống trong trụ dung dịch, xếp ngay hàng thẳng lối trong mật thất, vừa nhìn sang thì thấy phía đáy trụ còn phát ra ánh sáng, soi rõ dung mạo xinh đẹp của từng thi thể.
Đây chính là những nạn nhân trong tranh.
Linh hồn của họ bị nhốt trong tranh, thi thể thì bị mắc kẹt trong trụ chứa, chẳng trách lại mang theo oán khí và hận thù ngút trời khi vừa mới được cậu thả ra.
"Uây, tên trấn trưởng này không phải là một tên biến thái bình thường đâu! ! Tôi xem đến tê dại luôn! "
"Sở thích gì đây, thu thập linh hồn người ta, cất giữ xác người ta, rồi hằng ngày trông coi, chắc cũng có chút vấn đề về thần kinh. "
"Vừa nghĩ đến việc ông ta cũng nhìn Ân Tu như vậy, rồi sau đó cũng có khả năng sẽ nhốt cậu ta vào trong trụ dung dịch, cảm xúc có chút phức tạp. "
"Lúc trước khi vượt phó bản này, tôi căn bản chưa từng xuống đến dưới này, nhiều nhất chỉ cảm thấy trấn trưởng có chút khả nghi, chứ không nghĩ là lại khủng khiếp đến mức này! "
"Đúng vậy, nếu theo tuyến đường thông thường thì nữ quỷ là thứ khủng bố nhất, trấn trưởng trái lại trông ôn hòa, gần gũi hơn, dù sao thì ông ta cũng cung cấp chỗ ở cho người chơi, nhưng khi ở trong phó bản có Ân Tu thì ông ta lại lộ ra bản tính. "
"Sợ ghê. "
Trong sự kinh hoàng của làn đạn, Ân Tu chậm rãi thăm dò xung quanh, thử tìm kiếm đèn trong mật thất.
Nhưng sờ rồi lại sờ, đèn thì không sờ được, trái lại sờ phải đường nét của một khung tranh.
Ân Tu sững sờ, không ngờ rằng nơi này cũng có tranh.
Cậu vừa muốn xoay người gọi Lê Mặc, thì đằng sau chợt ập đến một nguồn lực, đè chặt cậu lên tường.
Một mùi máu tanh nồng bay trong không trung truyền đến từ sau lưng Ân Tu, người đó vừa chế ngự được Ân Tu thì liền dán sát người lên, chặt chẽ đè lên sau lưng cậu, tiếng thở của người đó vừa nặng nhọc vừa mệt mỏi, nhưng lại mang theo một tia hưng phấn.
"Không ngờ lại có người tự mình chạy đến đây, bị tôi bắt được thì không phải chuyện tốt gì đâu Ân Tu. "Tiếng hít thở thấp trầm kèm theo tiếng cười đằng sau là của trấn trưởng, giọng điệu của ông ta nghe có vẻ mệt nhọc, nhưng việc đó không hề gây trở ngại gì cho đôi tay đang ghì chặt Ân Tu lên tường của ông ta.
Có lẽ là do ở trong không gian lạnh lẽo quá lâu, nên đã khiến cho độ nhận biết sự vật của Ân Tu bị yếu đi, không hề nhận ra trấn trưởng đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, trong lúc thất thần thật sự bị đối phương chiếm mất cơ hội.
Nhưng nghe âm thanh này, cùng mùi máu tanh trong không khí, thì dường như trấn trưởng đã bị thương.
Có lẽ là do nữ quỷ đó gây ra.
"Sao không nói gì đi, hửm, con chuột nhỏ lén lút vào đây kia. "Trấn trưởng chậm rãi áp sát với giọng điệu ái muội, hưởng thụ cảm nhận từng đường nét cơ thể đang được lớp áo sơ mi giấu kín: "Quả nhiên, cơ thể cậu khi không còn độ ấm mới là hoàn mỹ nhất, tôi rất thích. "
Ân Tu thong thả dựa lên mặt tường lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn sự khen ngợi của ông, nhưng bây giờ tôi kiến nghị ông nên quay ra đằng sau nhìn thử xem. "
Trấn trưởng nghi hoặc, vừa đè chặt Ân Tu để chắc chắn cậu không thoát được, vừa quay đầu nhìn ra đằng sau.
Khi ông ta vừa quay đầu lại, thì có một khuôn miệng với nhiều vòng răng dày đặc đang phóng về phía ông ta một cách hung tợn.
Quả tim trấn trưởng nhảy dựng, tránh thoát kịp thời, nhanh chóng cuộn vài vòng để tránh né hai người kia.
Ông ta tái mặt nhìn Lê Mặc khôi phục lại hình dáng thông thường, vẫn cảm thấy dư âm sợ hãi. Cái người này quá mức yên lặng, không hề tỏa ra một tí sát ý nào, chỉ lạnh lùng đứng ở đằng sau như thể có thể hạ gục ông ta chỉ với một cú đớp.
Có chút khủng khiếp đấy.
Nếu như người này cứ mãi ở cạnh Ân Tu, thì ông ta sẽ gặp khó khăn trong việc biến Ân Tu thành vật sưu tầm.
Ông ta nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn Lê Mặc.
Lê Mặc có chút tiếc nuối khi không thể giết chết trấn trưởng trong một đòn, anh mỉm cười khóa chặt tầm nhìn lên trấn trưởng, giống như một người thợ săn có thể bổ nhào lên tấn công bất cứ lúc nào.
Nhất thời, cả không gian đều bị bao trùm trong hơi lạnh âm trầm, hai con người sừng sững nhìn nhau.