Chương trước
Chương sau
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Ví như hiện giờ trấn trưởng đang bị nữ quỷ đuổi bắt, không có cách nào để lập tức quay về giết chết người chơi đã xông vào tầng hầm.

Có lẽ phó bản căn bản cũng không ngờ tới sẽ có lúc trấn trưởng còn sống mà lại không thể tự do hành động.

"Là bug! Cái này chắc chắn là bug! "

Có người trên làn đạn nhìn thấy Ân Tu đi xuống tầng hầm, nhưng lại không bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, chợt không tin vào mắt mình.

"Cái phó bản này sẽ có bug hay sao? Đây là phó bản cũ đó, có khi nào Ân Tu đã lợi dụng điểm nào đó không? "

"Mặc kệ như thế nào, bây giờ cậu ta đã thật sự xuống tầng hầm rồi, và quy tắc đã không giết cậu ta! Cậu ta vi phạm quy tắc nhưng vẫn còn sống, việc này hợp lý sao? "

"Nghịch thiên vãi! Tôi cũng cảm thấy thật lố bịch, đây chắc chắn là bug rồi chứ gì? "

"Cho dù có phải là bug hay không, Ân Tu lại có thể lợi dụng sự thù hận của những bức tranh để chặn cửa, khiến người dân không có cách nào thực hiện hiến tế, sau đó dẫn dụ người phụ nữ đến để áp chế trấn trưởng, liên tục xuất ra mấy chiêu đánh đến tôi ngu luôn. "

"Cách tốt nhất để áp chế kẻ thù chính là thả kẻ thù của kẻ thù ra, bởi vì nữ quỷ và trấn trưởng là hai thế lực khác nhau, hơn nữa lại ràng buộc và hạn chế lẫn nhau, cho nên cách tốt nhất để đối phó với một bên chính là thả bên còn lại ra. "

"Nếu nói vậy, thì việc cậu ta đi xuống tầng hầm đáng lý không phải là do bug? Tôi nhớ lúc vượt phó bản này, đã nhìn thấy có người đi xuống tầng hầm, nhưng rất nhanh trấn trưởng đã xuất hiện và giết chết người đó! Mà bây giờ, trấn trưởng đang bị nữ quỷ đuổi theo... cho nên không thể nào đến đây để giết Ân Tu đã xuống tầng hầm? "

"Thì ra là như vậy! Việc này cũng nằm trong kế hoạch của cậu có đúng không? ! Ân Tu! "

"Không có bất kì kiểm nghiệm thực tế nào, chỉ suy đoán và thực hiện ngay hành vi mạo hiểm, mà cậu ta cũng dám đi thật, dũng cảm ghê. "

"Đổi thành người khác thì đây là hành vi tìm chết đó! Tại cậu ta cược đúng nên mới vậy. "

Làn đạn không thể thích ứng được với những thao tác táo bạo của Ân Tu, không phải vì gì khác, mà là vì không thể sao chép được, những hành động tương tự như vậy thông thường người ta không dám làm đâu.

Lúc này, có một làn đạn chầm chậm bay qua.

"Ân Tu dám chắc có thể giết chết trấn trưởng cho nên mới dám đi, các người nghĩ cậu ta là heo à? Bây giờ, cả cái phó bản này, bao gồm cả trấn trưởng đều không biết rằng Ân Tu có thể giết được ông ta, lỡ như mọi chuyện không thể tiến hành thuận lợi như kế hoạch, thì cậu ta giết ngược lại trấn trưởng mấy hồi! "

"Đù! Thật vậy ư? Lần trước cậu ta thật sự đã từng giết qua những con quái vật do cư dân biến thành, nhưng vẫn chưa đến mức có thể giết chết trấn trưởng có đúng không? Đây là một trong những Boss lớn của phó bản đó! Bớt thổi phồng đi bạn ơi! "

"Ha, kiến thức nông cạn quá người anh em, tôi nói cậu ta giết được, thì cậu ta chắc chắn sẽ giết được. "

"Haha, đứa bitch nổ lắm kia mày là ai chứ? Trấn tôi có vị Diệp lão đại, mà chúng tôi còn chưa dám nổ đến thế đấy! "

"Trùng hợp ghê, tôi họ Diệp, tên gọi Diệp Thiên Huyền, Diệp lão đại mà anh bạn nói đến là ai vậy, gọi ra đây để chúng tôi so kè tí nào? "

"... "

"... "

"6."

★★6: cool, ngầu, trâu bò

"...Ợ, Diệp lão đại anh ra khỏi phó bản rồi hả? Giờ anh đang ở đâu đấy? Tôi đi đón anh. "

"Không vội, tôi vừa ra thì liền nhìn thấy Ân Tu trong phó bản, để tôi xem cái đã, sao cậu ta lại vào phó bản vậy? "

"Hình như là bị Dạ Nương Nương ép vào. "

"Vậy sao? Dạ Nương Nương cuối cùng cũng làm được cái gì đó ra trò rồi, 6 năm mới hoàn thành được nghiệp lớn. "

"... Diệp lão đại, Dạ Nương Nương xem được đó. "

Làn đạn phút chốc yên lặng.

Quần chúng lặng lẽ chặn chủ đề này lại, lần nữa đặt trọng tâm lên người Ân Tu đang ở dưới tầng hầm.

Sau khi xuống được tầng hầm, hai bên vách không có đèn, trước mặt chỉ có một đoạn cầu thang u tối dẫn xuống dưới.

Ân Tu đứng ở cửa hầm một hồi thì mắt mới dần thích ứng được với bóng tối, sau khi xác nhận có thể nhìn rõ cầu thang thì mới đi xuống.

Đi xuống chưa được hai bước, thì mùi máu tanh nồng và mùi thịt thối rữa đã xộc lên, Ân Tu nhăn nhăn mũi, đưa tay lên dùng tay áo che mũi lại, rồi tiếp tục đi xuống.

Cuối cầu thang, nơi sâu nhất lại càng u tối hơn nữa, cảm giác âm lãnh cứ vờn quanh những bức tường xung quanh, hơi lạnh áp lên da thịt thậm chí còn khiến cho người ta rùng mình, nhưng cho dù là một nơi lạnh lẽo đến như vậy, thì mùi hôi thối vẫn nồng nặc như cũ, không hề tan rã, khiến da đầu tê dại.

"Anh có nhìn được đèn đang ở đâu không? "Ân Tu thật sự không nhìn rõ được xung quanh, chỉ có thể hỏi Lê Mặc ở đằng sau.

"Được. "Đáp xong, Lê Mặc tự giác đi bật đèn tầng hầm.

Ánh sáng chói mắt lóe lên ngay lập tức, Ân Tu nheo mắt lại theo bản năng, chờ sau khi mắt đã thích ứng và nhìn rõ xung quanh thì cậu trầm mặc rồi.

Tầng hầm không lớn, trên tường treo đầy những bức tranh chân dung, xen lẫn giữa những bức tranh chính là những đạo cụ dùng để chia tách cơ thể người, khắp nơi vẫn còn lưu lại những vết tích màu nâu đậm, trên mặt đất, trên tường, trên bàn, cùng với một cỗ quan tài cực to ở giữa tầng hầm.

Nơi này dùng để làm gì, vừa nhìn thì đã biết.

Sau khi đèn sáng, tất cả những người trong tranh đều chậm rãi mở mắt.

Ân Tu xoay người, bắt lấy Lê Mặc, ngẩng đầu nhìn những bức chân dung có ý thức đang dần tỉnh lại: "Ăn sạch chúng nó đi. "

Người xem: ?

Lê Mặc: ...

Tuy thấy khó hiểu, nhưng Lê Mặc vẫn làm theo.

Làn đạn liền nhìn thấy người đàn ông mặc vest trong màn hình –– đánh vỡ khung tranh treo tường, rồi vươn tay –– rút người trong tranh ra, sau đó một phát gặm một người.

Những tiếng kêu gào thảm thiết dưới tầng hầm nối tiếp nhau vang lên, các bức tranh đều run lẩy bẩy, nhưng lại chẳng có cách nào chạy thoát, chỉ có thể bị Lê Mặc ăn sạch trong hai ba nhát cắn.

Lúc này, ở quảng trường Thị Trấn Quy Tắc, Diệp Thiên Huyền đang trên đường đi về nhà rẽ ngang qua quảng trường xem phát sóng chợt sững sờ.

"Cái người đi theo bên cạnh Ân Tu là thứ gì vậy? "

"Diệp lão đại, đó là bạn cùng phòng của cậu ta. "

"Bạn cùng phòng? Cậu gọi cái người đang húp dị quái rột rột đó là bạn cùng phòng hả? ? "

"Hắn không phải là người trong trấn nhỏ của chúng ta, hình như hắn đến đây vào đêm mưa ngày trước, rồi đến nhà của Ân Tu khi mà không có ai để ý đến, hình như lần này Ân Tu đi vào phó bản có liên quan đến hắn ta. "

Diệp Thiên Huyền trầm tư, lặng lẽ lướt ngang qua đám dị quái đang tuân thủ quy tắc ngồi xem phát sóng, vẫy vẫy tay với Dạ Nương Nương rồi rời đi.

Đợi đến khi Lê Mặc đã ăn sạch sẽ những bức tranh bên dưới tầng hầm, Ân Tu xoay đầu nhìn ra đầu cầu thang, sau khi không nghe thấy âm thanh gì, thì cậu mới thả lỏng.

Làn đạn đột nhiên bay qua một vị đại ca hiểu biết: "Ỏ! Tôi biết rồi, biết tại sao Ân Tu lại bảo bạn cùng phòng ăn hết những bức tranh rồi! "

"Tại sao vậy? Mong đại lão phân tích! "

"Những bức tranh dưới này và những bức tranh của người bị hại ở trên kia hoàn toàn khác nhau, người hôm trước đến khuyên nhủ Ân Tu lựa chọn trấn trưởng chính là bức tranh dưới tầng hầm, cũng chính là tai mắt của trấn trưởng. "

"Trấn trưởng có thể phát giác ra người chơi xuống tầng hầm, sau đó kịp thời xuất hiện để giết chết người chơi vi phạm quy tắc là bởi vì dưới tầng hầm có tranh. Một khi có người thâm nhập vào đây, thì đám tranh sẽ lập tức báo cáo cho trấn trưởng. "

"Cho nên Ân Tu mới bảo bạn cùng phòng ăn hết những bức tranh. "

"Phân tích cũng có lý lắm, nhưng tình huống vừa rồi, có lẽ trấn trưởng đã biết rồi có đúng không? "

"Biết thì biết, nhưng giờ ông ta đang bị nữ quỷ truy bắt, đâu có về được đâu, cho dù lúc sau có vội vã trở về, thì những kẻ mục kích tại đây đều đã bị ăn sạch cả rồi, ông ta có về thì cũng chưa chắc đã biết được là ai đã vào đây đâu! ! "

★★Mục kích: phục kích bằng mắt.

"Thì ra là như vậy! ! "

"Cách tránh né quy tắc như vậy cũng chỉ có Ân Tu với bạn cùng phòng mới làm được thôi... người khác thì không học theo được đâu. "

"Quả thật là như vậy, nội dung bên dưới tầng hầm này trước nay vẫn chưa có ai biết được, bây giờ Ân Tu vẫn được tính là người chơi đầu tiên công khai thông tin của tầng hầm đấy, mau xem nhiều nhiều một chút! "

Ánh mắt mong đợi của người xem đều đổ dồn lên người Ân Tu đang ở trong màn hình, nhìn cậu xuống tầng hầm đảo một vòng, sau đó tìm thấy một quyển sổ ghi chép và một quyển sổ tay của trấn trưởng ở trên bàn.

Thứ được ghi bên trong sổ ghi chép chính là tội trạng của trấn trưởng, mỗi một vụ án đều được ghi chép rất tỉ mỉ, ví như ông ta chọn người vừa ý mình như thế nào, sau đó làm sao tiếp cận người được chọn đó, tiếp đó lừa người ta đến căn nhà này, sau khi giết người xong, thì làm sao sử dụng sức mạnh quỷ dị của bản thân đưa người vào trong tranh, lưu giữ lại dáng vẻ xinh đẹp nhất của đối phương.

Tất cả những người bị hại trước đó được ông ta dùng một đoạn chữ to to tự thuật lại trải nghiệm, khen ngợi một cách tinh tế, chỉ duy nhất một trang sau cùng là chỉ có một cái tên và một dòng ghi chú.

【Ân Tu

Vật sưu tầm độc nhất vô nhị, không thể thay thế. 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.