Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Thương Hải lâm vào trầm mặc gần như cứng ngắc.
Hắn suy nghĩ về cảm xúc lúc này của mình, hoặc nên thấy có cảm xúc gì.
Sau đó Kỷ Thương Hải phát hiện, hắn chỉ có thể nghĩ tới người mẹ đau khổ yếu đuối và chính bản thân hắn, ngày xưa trải qua những khoảnh khắc vô phương giải thoát.
Không phải mọi người và mọi chuyện đều xứng đáng được tha thứ.
Vì thế Kỷ Thương Hải quyết định không tha thứ cho Kỷ Phi.
Nhưng sau đó, những lời cuối cùng Kỷ Phi nói với Kỷ Thương Hải hiện lên trong đầu hắn.
Kỷ Phi nói: "Tao và mày là cùng một loại người, kết cục cuối cùng cũng giống nhau."
Câu này giống như kim đâm vào cạnh ngón tay, vô hại nhưng khó bỏ qua.
Nếu Kỷ Thương Hải học được bài học nào từ Kỷ Phi.
Thì đó là lúc hắn nhận ra Lăng Vân Phàm thực sự có thể chọn không tha thứ cho những việc trước đây hắn đã làm.
Và nếu hắn muốn tiếp tục giữ Lăng Vân Phàm ở bên mình, hắn không được trở thành loại người như Kỷ Phi.
Kỷ Thương Hải nhíu mày, chậm rãi thở ra, định bỏ đi những suy nghĩ hỗn loạn, tiếp tục làm việc.
Đúng lúc đó điện thoại di động của hắn reo lên, là Lăng Vân Phàm đang gọi.
Kỷ Thương Hải vội vàng bắt máy: "Alo? Vân Phàm, có chuyện gì vậy?"
Lăng Vân Phàm do dự: "À... chỉ là… cậu, bây giờ cậu đang bận à? Tôi... tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360894/chuong-106.html