Trong vài tháng gần đây, tần suất ác mộng của Kỷ Thương Hải giảm đi đáng kể. Từ khi Kỷ Phi bị giam giữ, Kỷ Thương Hải đã không còn đứng chân tại chỗ, dần dần thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực như tội lỗi đối với mẹ, tự ghét bản thân mình.
Ban đêm Kỷ Thương Hải không còn giật mình tỉnh dậy, Lăng Vân Phàm cũng có thể an tâm ngủ đến sáng, cho đến khi bị đồng hồ báo thức reo lên lúc bảy giờ rưỡi mới tỉnh lại.
Lăng Vân Phàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Thương Hải duỗi tay tắt đồng hồ báo thức.
Lăng Vân Phàm thở ra luồng không khí đục ngầu trong phổi: "Chào buổi sáng."
Kỷ Thương Hải cong mắt, khẽ mỉm cười, hôn lên trán Lăng Vân Phàm.
Cả hai đứng dậy, tắm rửa và thay quần áo.
Lăng Vân Phàm có thói quen nằm trên giường, động tác chậm hơn Kỷ Thương Hải bảy tám phút, cho nên mỗi lần còn đánh răng rửa mặt, Kỷ Thương Hải đã thay áo sơ mi và vest xong.
Sau khi rửa mặt xong, Lăng Vân Phàm treo chiếc khăn ở nơi thoáng gió, quay người lại nhìn thấy Kỷ Thương Hải cầm cà vạt đi tới.
"Vân Phàm." Kỷ Thương Hải nhẹ giọng kêu.
"Nào, đưa cho tôi." Lăng Vân Phàm lấy cà vạt và khéo léo thắt cho Kỷ Thương Hải, cẩn thận vuốt phẳng từng bộ phận để đảm bảo không có nếp nhăn.
"Được rồi." Lăng Vân Phàm thắt cà vạt cho Kỷ Thương Hải, phủi phủi tay, hài lòng gật đầu.
Kỷ Thương Hải cong mắt, dịu dàng cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360893/chuong-105.html