Ngụy Tiêu hiển nhiên không ngờ Lăng Vân Phàm lại có mặt trong văn phòng, đứng ở cửa lắp bắp nói: “Tiền, tiền bối, anh tăng ca à?"
Lăng Vân Phàm biết mình không thể ở cùng phòng với Omega trong tình trạng hiện tại, cậu che các tuyến sau gáy và cầu nguyện rằng pheromone của mình sẽ không tràn ra quá nhanh, thậm chí không có thời gian để quay lại tắt máy tính, cậu nhanh chóng đứng dậy rời đi: "Sao cậu lại quay về? Không phải hôm nay có buổi liên hoan chào mừng cậu à?"
Ngụy Tiêu nhẹ nhàng kéo cổ áo mình, nặng nề hít một hơi, ánh mắt mất tập trung trở nên mơ hồ, cậu ta còn không ý thức được tình thế hiện tại không ổn, chậm rãi nói: “Tiền bối, mấy ngày nay em đang có kỳ phát tì/nh. Thuốc ức chế của em để quên ở văn phòng, em quay lại lấy, em...đợi đã, tiền bối...có phải anh..."
Mặc dù Ngụy Tiêu đứng trước cửa, nhưng Lăng Vân Phàm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây nên bước nhanh về phía cửa, cậu đã tới cửa, nghe được lời nói của Ngụy Tiêu, cậu sợ đến mức giật mình dừng bước chân, che miệng mũi mình lại.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Hai người ở gần nhau như vậy, Ngụy Tiêu không khỏi ngửi thấy mùi pheromone của Lăng Vân Phàm, trợn mắt kinh ngạc, tứ chi lập tức run lên vì bị kíc/h thích, thân thể nhẹ nhàng ngã xuống đất như thể xương cốt đã bị xé toạc ra, mặt đỏ bừng và thở hổn hển, sau đó pheromone của Omega áp đảo về phía Lăng Vân Phàm.
Omega trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360895/chuong-107.html