Lưu thái y là viện phán của Thái y viện, đức cao vọng trọng, y thuật đương nhiên là hạng nhất.
Nếu chữa khỏi được thì tốt nhất, nếu không chữa được, cũng chính là để xua tan nghi ngờ của hoàng đế.
Hạ Hàn Thanh chẳng chút sợ hãi.
Lưu thái y ngồi xổm nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Bẩm bệ hạ, vi thần y thuật nông cạn, độc tố trong xương của Hạ tướng quân đã thâm nhập sâu, e rằng..."
Những lời tiếp theo không cần nói thêm, mọi người ở đây đều rõ như gương sáng, nửa đời sau của Hạ Hàn Thanh e là đã tàn phế rồi.
"Hạ khanh lần này đánh lui quân Bình Châu lập công lớn, lại chịu khổ nạn thế này, trẫm thật lòng đau xót."
"Người đâu, chuẩn bị thánh chỉ, nay đại tướng quân Hạ Hàn Thanh lập được chiến công hiển hách, tuyên đức hiển ân, giữ gìn lễ nghĩa, an ổn xã tắc, trẫm vô cùng khen thưởng, phong làm Trung Nghĩa hầu, ban thưởng ba nghìn hộ đất, trăm tấm lụa, nghìn lượng vàng..."
Hạ Hàn Thanh chống xe lăn, khó khăn đứng dậy, cắn răng chịu đựng cơn đau ở chân mà quỳ xuống.
"Thần, tạ ơn bệ hạ long ân."
Tiêu Tắc Tự vẫn ngồi đó, khóe miệng nở nụ cười.
Ban thưởng xong kẹo ngọt, bước tiếp theo e rằng là thu binh quyền rồi.
Y vốn định tọa sơn quan hổ đấu, nhưng giờ đây y và Hạ Hàn Thanh đã trở thành hai con kiến trên cùng một sợi dây. Nếu Hạ Hàn Thanh bị thu mất binh quyền, hoàng đế ra tay với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701679/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.