Gương mặt già của Hạ Hàn Thanh đỏ bừng, tay đang đẩy xe lăn, lộ ra vài phần e thẹn, hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Haha, tiểu công tử thú vị thật."
Ông lão chủ quầy nhìn hai người họ cười ha hả, người xung quanh thấy giống cặp phu thê mới cưới cũng liền trêu chọc theo.
Tiêu Tắc Tự nhận lấy bức tranh đường, đưa cho Hạ Hàn Thanh một cái, rồi đẩy xe lăn tiếp tục đi về phía trước.
Hạ Hàn Thanh định gọi "Điện hạ", đột nhiên nhận ra nơi này dân chúng đông đúc, dường như không thích hợp lắm, hắn há miệng, bỗng nhiên gọi một tiếng "Nương tử".
Tiêu Tắc Tự bị tiếng gọi ấy làm cho suýt chút nữa đánh rơi bức tranh đường trong tay, sắc mặt y nghẹn lại thành màu gan lợn.
Rất lâu sau y mới cứng rắn nói ra một câu, "Ta gọi là A Tự."
Nhà họ Ngôn vốn là gia đình thư hương ở vùng Bách Việt, sau này trong tộc có người thi đậu tiến sĩ, cả gia tộc chuyển về kinh thành, khi mẫu hậu của Tiêu Tắc Tự còn sống, bà rất thích gọi y là "A Tự."
Mặt Hạ Hàn Thanh đỏ bừng, tay nắm lấy bức tranh đường, chậm rãi nói một chữ "Được."
Nghĩ đến Chiêu Hòa Hoàng Hậu, sắc mặt Tiêu Tắc Tự đột nhiên trầm xuống, y cắn mạnh một cái làm gãy bức tranh đường trong tay, cũng chẳng còn tâm tư dạo phố.
Hai người len lỏi qua đám đông, cuối cùng cũng đến nơi bờ sông yên tĩnh.
Hoàng hôn lặn về phía tây, tà áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701680/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.