Tiêu Thừa Duẫn không ngoảnh đầu lại, nhanh chóng bước đi, bước chân khập khiễng, giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo, hoảng loạn mà chạy trốn.
Thậm chí không kịp gọi người lau sạch đất cát trên mu bàn chân.
Tiêu Tắc Tự khẽ cười nhạo một tiếng, tiếp tục đẩy xe lăn đi.
Lần sau sẽ không chỉ là ngón chân đơn giản như vậy nữa đâu.
"Tam đệ!"
Lại một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến.
Tiêu Tắc Tự dừng bước, đối diện với vị nam tử khoác lam bào đang đến gần, người này vóc dáng cao lớn, ánh mắt sâu thẳm, tướng mạo rất đoan chính, quả là phong độ phi phàm, ôn nhã văn nhã.
Tiêu Kiến Bạch—
Đại hoàng huynh của y!
Không giống như Tiêu Thừa Duẫn với ngoại tổ hiển hách.
Tiêu Kiến Bạch là con của hoàng đế và một cung nữ sau khi hoàng đế uống say mà có, hoàng đế vốn không ưa thích, chỉ nuôi dưỡng một cách tùy tiện trong cung.
Sau này Lệ phi không có con, liền nhận Tiêu Kiến Bạch về nuôi dưỡng.
Xét đến thể diện của sủng phi, hoàng đế mới khó khăn lắm nhìn đến đứa con này.
Chỉ tiếc Lệ phi cũng xuất thân thấp hèn, ngày thường vẫn không thể tranh đấu với Tiêu Thừa Duãn.
"Vi thần tham kiến Túc vương điện hạ."
"Ừ."
Tiêu Kiến Bạch chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt dừng lại trên tay Hạ Hàn Thanh đang nắm lấy tay của Tiêu Tắc Tự, mãi không rời đi.
Hạ Hàn Thanh bị hắn nhìn đến thấy kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701678/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.