Ngay sau đó, Quý Gia Doanh được dẫn vào. Cả đường nàng ta thúc roi ngựa bôn ba trở đến đây, vì gió ngày đông lạnh buốt, da thịt trên mặt không còn sáng loáng như trước kia mà trở nên đỏ ửng, hai tay thì tê cóng đầy vết nứt lẻ, từ ngoài bước vào cửa đã ôm mặt khóc, vừa nhìn thấy Bùi Nguyên thì vui mừng khôn xiết, “bịch” một tiếng quỳ dưới chân Bùi Nguyên, khóc lớn nói: “Vương gia, thỉnh ngài cứu thần nữ, thần nữ không có ý phản quốc, càng không muốn chết! Thần nữ biết ngày trước mình đã hành xử bất kính với ngài, đối với hiền muội không tốt, thần nữ đã biết sai, thần nữ hồ đồ mượn gió bẻ măng, hôm nay ở đây dập đầu thỉnh tội với ngài, nhưng cầu ngài xin hãy giúp thần nữ! Bùi Tiêu tuyệt đối không thể đăng cơ, hắn là tên mặt người dạ thú, nếu hắn đạt được ý nguyện, cả Đại Chu này sẽ gặp đại nguy!”
Bùi Nguyên cau mày một cái, cho người đỡ nàng ta lên: “Ban thưởng ghế ngồi. Ngươi uống chút nước trà, từ từ nói.”
Đối với Quý Gia Doanh, Bùi Nguyên cũng chỉ có chút chán ghét, trước kia nàng ta hành động theo cảm tính, nhưng nếu ác độc cũng không đến mức. Bảo Ninh nặng thân tình, không thích bào tỷ này nhưng không cần thiết phải dây dưa không ngớt, đẩy nàng ta vào chỗ chết. Hơn nữa, hai người có thể thành thân, trời đất xui khiến, còn muốn cảm tạ Quý Gia Doanh vì lúc đó đã ngang ngược từ hôn. Cho nên, thái độ của Bùi Nguyên với Quý Gia Doanh bình thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966959/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.