Bảo Ninh dùng thời gian một buổi trưa để lập ra một phần danh sách, những chủ cửa hàng nổi tiếng và những gia đình quý tộc ở trong huyện Phong, tổng cộng có tám mươ.
Nàng ăn qua loa bữa cơm chiều, cùng Lương Quyền và Lưu ma ma ra ngoài mượn lương thực.
Nằm trong dự kiến, ăn đủ cửa đóng then cài.
Bảo Ninh nhìn những người trước đây nhìn thấy nàng đang ngượng ngùng mỉm cười, gật đầu chào. Hôm nay vẫn cười, nhưng đôi mắt thất thường, đầy khinh bỉ và phản kháng. Hầu hết mọi người đều khóc thương nàng, nói điều gì đó không rõ ràng, một nhóm nhỏ người nói với nàng ấy một cách hoa mỹ rằng nàng ấy có thể bán một ít lương thực trước, nhưng không thể bán tất cả, bọn họ cũng cần phải giữ một số vật dụng cứu người.
Bảo Ninh biết trong lòng họ đang nghĩ gì, thành chưa bị phá, dù kẻ thù đang áp sát thành nhưng vẫn khác gì con dao găm trên cổ. Những người quý tộc đó không biết nỗi khổ của người dân, sống gần giống như trước đây, họ vẫn còn may mắn,
Không muốn chiến đấu với kẻ thù bằng tất cả sức mạnh của mình, muốn để dành tất cả lương thực cho đến cuối cùng, chờ đợi quan phủ thỏa hiệp, mua với giá cao hơn,
Hoặc đơn giản là bán cho người dân với giá cao ẵm một khối tiền phi nghĩa.
Hiện tại ai bán đi, ai là kẻ ngốc, không chỉ bị người khác cười nhạo.
Thời điểm trời canh hai, Bảo Ninh mỉm cười chào tạm biệt chủ cửa hàng tơ lụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966957/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.