Chương trước
Chương sau
Nửa tháng trước, tại Vương đình của người Hung Nô.

Mùa đông là thời điểm khó khăn nhất của người Hung Nô, không chỉ vì thời tiết lạnh giá khắc nghiệt, mặt sông còn đóng và cây cỏ héo rũ.

Bờ thảo nguyên bạt ngàn giờ nay biến thành cánh đồng tuyết, vào ngày trời trong xanh nền đất tuyết sẽ phản chiếu ánh mặt trời chói mắt, người xưa dạy trẻ con không nên chơi đùa bên ngoài lâu vì sẽ bị quáng tuyết. Lều vải như những vì sao điểm to trên cánh đóng tuyết, nhưng không có đàn bò và dê chạy quanh khắp nơi như thời điểm xuân thu, bọn chúng bị quây trong hàng rào, chậm rãi ăn đám cỏ khô tích trữ từ mùa thu.

*Quáng tuyết: chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.

Các nữ nhân bọc bọc khăn vảo cao trên đầy tụm lại thành tốp năm tốp ba đến bờ sông múc nước. Múc nước là công việc mấy sức, trước kia múc cần dùng dùi đục sắc nhọn chọc thủng tầng băng dày, sau đó luồn xô xuống. Nếu như may mắn, có thể thuận lợi vớt được hai con cá.

Trong cái lều vải xa hoa lãng phí nhất, Nạp Châu Thiền Vu ngồi trên cái ghế rộng lớn phủ lớp da bạch hổ, đầu đội chiếc mũ được khảm bảo thạnh, khuôn mặt uy nghiêm mà đầy tang thương.

Ông ta nghiêng người về phía trước, sắc mặt chuyên chú nghe tướng lĩnh bẩm báo, sau khi nghe xong im lặng hồi lâu, trầm giọng hỏi: “Ý của ngươi là, Loan nhi không muốn rút lui khỏi huyện Phong, muốn mượn binh lực của ta, nhất cổ tác khí chiếm hai trấn quan trọng của nước Chu là huyện Phong và huyện Đại?”

*Nhất cổ tác khí(一鼓作气):một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

Vị Tướng lĩnh kia quỳ một chân xuống, cao giọng xác nhận.

Nạp Châu dựa lưng vào thành ghế: “Hắn muốn mượn bao nhiêu người?”

“Mười lăm vạn.”

“Mười lăm vạn?” Nạp Châu kinh ngạc nhìn Tướng lĩnh, sau đó lắc đầu nói: “Ngươi phải biết, trong Vương đình của chúng ta chỉ còn hai mươi vạn binh mã. Hơn nữa, xuất chinh vào ngày đông hao tổn nhiều quân phí, tồn lương của chúng ta không đủ để chèo chống hành quân đường dài. Quan trọng hơn là, ta và nước Chu đã lập minh ước, nội trong mười năm không xảy ra chiến sự. Loan nhi chống lại mệnh lệnh của ta, tự tiện điều động quân đôi đánh hai huyện Phong Đại, đó bị coi là bội ước, ta đã sớm không cảm thấy hài lòng, nhưng vì hắn từng dốc hết sức làm tròn bổn phận với Vương đình ta mới không truy cứu. Bây giờ hắn không ăn năn, mà còn làm chuyện thêm trầm trọng hơn!”

Mông Giai đứng bên cạnh Nạp Châu Thiền Vu, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tướng lĩnh phía dưới, trong mắt có chút mủa mai.

Dã tâm của lão Thiền Vu người khác không biết, hắn hầu hạ gần mười hai năm đương nhiên biết. Nạp Châu này từ trước đến nay giả nhân giả nghĩa, tâm cơ thâm trầm, ngoài miệng nói, trong đầu nghĩ, trên tay làm, tất cả không cùng một chuyện. Ông ta đã thèm muốn chín trấn ở Tế Bắc do Bùi Nguyên quản lý từ lâu, nhưng thực lực của Bùi Nguyên quá mạnh, thực tế Nạp Châu đấu không lại nên mới cầu hoà. Nhưng sâu trong nội tâm, ông ta ước gì ngay lập tức lấy mảnh đất rộng lớn này làm của riêng.

Mặc dù Thuần Vu Loan đã đã biết bay lượn, nhưng nếu Nạp Châu âm thầm không cho phép, tuyệt đối không có chuyện hắn tự tiện điều động hai mươi vạn binh mã.

Nạp Châu muốn mượn thanh đao của Thuần Vu Loan giết Khâu Minh Sơn và Bùi Nguyên. Sau khi đạt được mục đích sẽ chém gãy thanh đao này.

Cho nên hắn mới khó khăn tìm cách đưa Ngụy Mông trở lại.

Điều này không xuất phát từ tình cảm riêng. Đối với nhi tử phản nghịch như hắn, Nạp Châu không nói hận thấu xương đã là nhân từ, vì sao lại có tình phụ tử nhân hậu như vậy? Mông Giai đã sớm đoán được, ông ta muốn mượn cánh tay Ngụy Mông giết chết Thuần Vu Loan, sau đó trừ khử Ngụy Mông. Kể từ đó, ông ta không chỉ giải quyết rắc rồi bên trong, mà còn đoạt mất cánh tay đắc lực của Bùi Nguyên, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Mà vừa rồi ông ta nói những lời kia, nghe tựa như là khiển trách Thuần Vu Loan làm loạn, trên thực tế, chỉ làm tròn lời nói dối liên minh với Chu đế.

Nhưng Tướng lĩnh Thuần Vu Loan phái đến mượn binh không hiểu rõ tâm tư Nạp Châu.

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên, thật sự cho rằng Nạp Châu tức giận muốn giáng tội hắn, vội vàng giải thích: “Thưa Thiền Vu, Tả Hiền vương một lòng nghĩ cho bộ tộc, chưa từng dám phản nghịch! Nhìn tình thế trước mắt mà phán đoán, tăng số lượng binh công thành là cách tốt nhất, chỉ cần chúng ta dẹp xong huyện Phong, huyện Đại đương nhiên cũng nằm trong lòng bàn tay, đoạt hai phần ba của Tế Bắc vào túi, cần quản gì đến minh ước với Chu đế! Thiền Vu…”

“Việc trọng đại này ta không thể lập tức cho ngươi câu trả lời chắc chắn, để ta suy nghĩ một một chút.” Nạp Châu ngắt lời hắn, phất tay ra hiệu hắn lui ra, “Ngươi bôn ba đường dài cũng đã mệt, xuống dưới nghỉ ngơi trước đi.”

Tiểu tướng kia không dám không nghe, im lặng, miễn cưỡng lui xuống.

Tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, trong đại trướng yên tĩnh một hồi, chợt vang lên tràng cười sảng khoái.

Nạp Châu nhìn về phía Mông Giai, trong mắt loé sáng: “Mông Giai, ngươi nhìn xem, cơ hội chúng ta ngóng chờ đã đến!”

Mông Giai giả bộ như không hiểu: “Thiền Vu có ý gì?”

“Người ta phái lên tiến tuyến thăm dò đã mang về chién báo, mưu đồ của Thuần Vu Loan kia chẳng lẽ ta không biết? Chỉ là hắn còn trẻ tràn trề sức sống, thấy ta già rồi không e ngại ta, ta chỉ còn cách thuận nước đẩy thuyền, như ước nguyện của hắn. Huyện Phong bị bao vậy hơn một tháng, lương thực và quân nhu ba bốn tháng chưa chuyển đến, còn bị đốt một khó lúa, lường trước quân dân trong thành kiệt quệ sức lực, bụng ăn không no. Đây là thời cơ tốt nhất để chiếm đánh!” Ánh mắt Nạp Châu sáng rực nói, “Hắn muốn mượn binh của ta, thì ta cho mượn, giá phải trả là cái đầu hắn!”

Nạp Châu tiếp tục nói: “Trước đây ta hứa hẹn với Mông nhi không tiếp tục động võ với nước Chu. Ngày mai điểm binh, từ khi đại quân xuất phát, ngươi phải theo sát Mông nhi. Trên đường dụ dỗ hắn chúng ta kiên ước với minh ước của Chu đế, lần này tiến đến chỉ vì lừa chém giết Thuần Vu Loan, chờ Thuần Vu Loan bỏ mạng, lập tức hồi quần. Mặc dù Mông nhi đã thuộc về ta nhưng hơn nữa trái tim vẫn là người Hán, càng hận Loan nhi thấy xương, để hắn đi giết Loan nhi, đương nhiên hắn sẽ không chối từ. Đến lúc đó ngươi đẩy người ra ngoài, chỉ còn ba người các ngươi ở lại doanh trướng…”

Mông Giai cười toe toét, hắn đã hiểu ý của Nạp Châu: “Chờ khi Tả Hiền Vương bị chém chết, thuộc hạ lập tức kết liễu Lộc Vương, sau đó hô lớn dẫn đám người tới, đẩy tội đâm chết Tả Hiền Vương lên người Lộc Vương, nói hắn trả thù cho người Hán, trước khi chiến đấu thông đồng kẻ địch. Về sau, thuộc hạ nắm giữ thanh đao, chém đầu hắn trả thù thay Tả Hiền Vương, thừa dịp tinh thần chiến đấu của các Tướng sĩ dâng cao, công thành hàng loạt nhất định sẽ thắng ngay từ trận đầu!”

Nạp Châu vuốt đầu hổ vàng trên tay vịn, cười to nói: “Kể từ đấy, phiền não của ta bị trừ khử!”

***

Mông Giai vui vẻ trở lại lều vải của mình, gọi người mang rượu ngon và mỹ nhân đến, nghĩ thêm, lại nói một câu: “Bí mật đưa Tế Bắc Vương phi đến.”

Từ khi vị Vương phi kia bị dẫn đến Vương đình, mọi người trong tộc giễu cợt nàng không thôi, cười nhạo nàng không xinh đẹp động lòng ngưới như nữ tử người Hán khác, dáng người nàng cao lớn hơn cả nam nhân, không biết mắt Tế Bắc Vương bị mù hay trời sinh khẩu vị kỳ quái, đối xử thiên vị với nàng như thế.

Mông Giai lại không nghĩ vậy. Hắn có hứng thú say mê với vị Vương phi này, đã sớm muốn âu yếm.

Những nữ tử như con chim nhỏ mỏng manh thì có gì tốt, hắn thích nữ nhân như ngựa hoang giống nàng, sẽ không khóc lóc sướt mướt, khó thuần, nhưng vẫn mê người.

Quan trọng là, trước nay hắn cũng thích nam phong, nhưng khong cự tuyệt nữ sắc, Tế Bắc vương phi trung hoà tưởng tượng thông thường của hắn về nam nhẫn và nữ nhân.

Trước kia đại cục chưa được quyết định, mặc dù trong lòng Mông Giai ngo ngoe muốn đông nhưng không dám thân cận với nương tử của kẻ địch, Nhưng Thiền Vu vừa nghĩ ra một đại kế cho hắn, hắn không còn coi Bùi Nguyên là đối thủ lớn, một con kiến sớm muộn gì sẽ bị giết chiết, một khi Tế Bắc Vương chết, Vương phi này có khác gì cô ngương bình thường? Ở trên địa bàn của hắn, ta cần thì ta cứ lấy thôi.

Trần Già bị vài binh sĩ Hung Nô cao bằng hắn đưa đến lều trại của Mông Giai, trên đường đi thấp giọng hùng hùng hổ hổ, mấy tên Hung Nô kia lớn lên ở thảo nguyên từ nhỏ, chưa từng học qua tiếng Hán, không biết Trần Già đang nói, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Trần Già trừng mắt nói: “Đồ đại trư, đang nhìn cha ngươi hả!”

Binh sĩ Hung Ninh tưởng Tràn Già bị Mông Giai triệu kiến nên thẹn thùng, đáng liếc mắt đưa tình với bọn hắn, cũng cười mập mờ đáp trả.

Tức giận trong lòng Trần Già càng tăng lên.

Khi hắn bước đến cửa lều, hắn chỉnh lại trâm cài tóc nặng trĩu trên đầu, vung tay xua đuổi mấy tên Hung Nô khờ khạo kia rồi sải bước vào trong lều.

Mông Giai ngồi trước bàn thấp, cái mâm trên bàn đặt miếng thịt dê nướng lớn, ly thuỷ tinh sáng long lanh đựng đầy rượu màu xanh nhạt, mỉm cười ra hiệu: “Tới đây ngồi.”

Trần Già không khách khí đi qua.

Hắn không quen mặc mấy loại áo váy này, lúc gồi xuống suýt chút nữa đứt sợi tơ, hắn vô thức che đũng quần.

Trong mắt Mông Giai tràn đầy vui vẻ nhìn hắn: “Nàng thật thú vị.”

Trần Già không nghe rõ, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Trần Già ngậm miệng lại.

Từ sau khi bị bắt đi, vì sợ bị bọn chúng phát hiện hắn là nam nhân, hầu như Trần Già không lớn tiếng nói chuyện. Chờ khi đến Vương đình, hắn phát hiện bản thân đã quá lo lắng, nơi này đa số là nữ nhân, ngoại trừ công chúa hay quý tộc, người bên ngoài không khác gì nam nhân, vai bọn họ đều rộng và có lực, nói lớn như chuông, mặt đen như đồng. Trách không được những người Hung Nô kia không nhận ra hắn.

Bây giờ hắn không thèm để ý Mông Giai, chỉ lo buồn bực cúi đầu ngồi.

Cảnh này lọt vào mắt Mông Giai không phải chuyện lần đó.

Hắn cười nhẹ một tiếng, bưng ly rượu kề sát miệng Trần Già: “Sao vậy, ngại à?”

Trần Già nhíu mày, quay đầu đẩy ra.

Mông Giai dứt khoát đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, quỳ một chân xuống, tán tỉnh cùng hắn: “Đã gặp mặt nhiều lần, nàng vẫn chưa nói cho ta tên của nàng, nàng tên gì?”

Trần Già cảm thấy trong bụng khó chịu, hắn cảm thấy trên người Mông Giai hỗn tạp mùi mồ hôi và phân ngựa, vô cùng khó ngửi, hắn không khỏi nín thở.

Mông Giai lẳng lặng nhìn hắn, uống hơn nửa, đặt lại ly rượu lên bàn, rủ mắt xuống nói: “Ta biết trong lòng nàng đã nghĩ gì, nữ tử người Hán gìn giữ trinh tiết, như này cũng tốt.”

Mặt Trần Già không chút biểu cảm, còn chẳng thèm liếc hắn một cái.

“Nhưng mà, trinh tiết quan trọng đến vậy sao?” Mông Giai cười lớn, đưa tay nắm lấy cằm Trần Già, thở nhẹ một hơi rồi nói, “Nam nhân của nàng sắp chết, nàng lập tức trở thành quả phụ. Bây giờ ta cho nàng hai con đường, hoặc là đêm nay cùng ta vui sướng, sau này ta xoá bỏ hiềm khích lúc trước. Hoặc là ta tiễn nàng một đoạn, nàng mang theo trong trắng, chui xuống đất vẫn làm phu thê với hắn.

Tóc trên trán Trần Già bị hắn thổi phập phồng, nghĩ thầm nam nhân này sao lại buồn nôn đến khó chơi như vậy… Nhưng sau khi nghe hắn giải thích, lập tức giật mình.

Thời niên thiếu Mông Giai đã đi theo Nạp Châu, đi qua bao đoạn đường mưa máu gió tanh, không phải người bình thường, hắn sẽ không tuỳ tiện khẩu xuất cuồng ngôn.

Cho nên, hắn nhất định có kế sách đối phó Ngụy Mông.

Trần Già nhìn thẳng mắt hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn giết chàng?”

Mông Giai cười thành tiếng: “Cuối cùng nàng cũng chịu mở miệng.”

Trần Già thăm dò hỏi: “Lời ngươi vừa nói có ý gì?”

“Uống rượu cùng ta.” Mông Giai lại giơ ly rượu lên, “Giúp ta vui vẻ, ta không phải không thể nói cho ngươi.”

Mí mắt Trần Già giật giật vài cái, cắn răng bưng chén rượu lên. Hắn giả vờ mỉm cười kiểu mị, dựa lại gần Mông Giai. Chi dù không soi gương, Trần Già cũng có thể tưởng tượng thần thái của hắn lúc này buôn nôn đến mức nào, nhưng Mông Giai chẳng hề phiền chán, còn làm bộ dạng si mê.

Trần Già quyết tâm hành động, dứt khoát gác chân lên đùi Mông Giai, tự tay cầm ly rượu bồi hắn: “Đại nhân, mời uống.”

Ánh mắt Mông Giai dán chặt vào hắn, hầu kết chuyển động, thuận theo uống một ly.

Trần Già muốn rót tiếp, Mông Giai chặn lại: “Nàng cũng phải uống.”

Trần Già che miệng cười, bồi hắn uống rượu tiếp. Hắn cố ý dùng ly nhỏ hơn, chỉ uống cạn một nửa, Mông Giai nghĩ hắn là nữ nhân, không cần so đo ly của ai to hơn nên không để ý. Cứ nâng ly cạn chén như vậy, rất nhanh uống hết hai vò rượu, mặt Trần Già đỏ bừng, còn Mông Giai say đến ngã trái ngã phải.

Hắn đứng lên, cả người như phiêu theo gió, tay chỉ mũi Trần Già: “Nàng, tửu lượng của nàng không tệ, ta thích.”

Trần Già hỏi: “Ta bồi ngươi uống rượu, dù sao ngươi vẫn nói cho ta, ngươi muốn làm gì với phu quân ta.”

“Nàng còn trung trinh với hắn là không sai, nhưng mà, ta nói cho nàng thì có ích gì?” Mông Giai cười thành tiếng, “Người bên cạnh nàng là ta, dùng hắn có cánh cũng không thể bay đến thảo nguyên này, đừng nghĩ hắn có thể cứu nàng. Nàng ngoan ngoãn cởi y phục…” Mông Giai đi qua, tay khoác lên vai Trần Già, bất ngờ nói, “Uầy? Nàng khá cao đấy.”

Hắn nhanh chóng thu hồi chuyện chiều cao của Trần Già, tiếp tục nói: “Nàng cởi y phục, tận tình giúp ta thoải mái một đêm đi! Sau đấy, quên nam nhân lúc trước, ta cho nàng vinh hoa phú quý, không hề kém cạnh với hắn!”

“Ngươi muốn ngủ cùng ta?” Trần Già đẩy hắn ra, làm bộ làm tịch nói, “Ngươi nói trước đi, ta cởi sau.”

“Ngoan cố, bướng bỉnh!” Mông Giai nói thẳng mặt Trần Già, cười kề sát tai hắn, “Vậy ta sẽ nói cho nàng biết…”

Ngoài nhanh nhẹn dũng mãnh Mông Giai có một mặt khác là quá tự tin, hắn tin tưởng vị Vương phi này không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, dù nói bao nhiêu chuyện cơ mặt cũng có thể dằn vặt trong bụng, cộng thêm men say nhiễu loạn tâm trí, hắn gần như không giấu diếm gì, thậm chí có chút dáng vẻ khoe khoang, Trần Già hỏi hắn cái gì, hắn lập tức đáp cái đó.

Sắc mặt Trần Già càng thêm nặng nề.

Mông Giai không vui nói: “Lúc đầu không muốn nói cho nàng biết, nàng càng muốn hỏi. Bây giờ biết rồi, chẳng lẽ nàng muốn làm trái lời hứa sao? Mau cởi váy áo ra. Nếu không đừng trách ta mạnh tay!”

Trần Già miễn cưỡng nở nụ cười khó coi: “Tướng quân, ta thay quần áo giúp ngài trước. Ngài quay lưng đi.”

Mông Giai lại vui lên, gật đầu tán thưởng hắn: “Không sai, nữ nhân Trung Nguyên các ngươi, chân tâm quả thật dịu dàng ngoan ngoãn…”

Lời còn chưa nói hết, Trần Già bổ mạnh tay xuống cổ hắn, hai mắt Mông Giai trợn ngược lên rồi té xỉu.

Trần Già kéo hai chân hắn lên giường, đắp kín chăn, sau đó thổi đèn, vội vàng rời đi.

Sợ người trong tộc biết hắn âm thầm qua lại với Tế Bắc vương phi, Mông Giai không dám cho người canh giữ bên ngoài, cộng thêm trời đã tối, cả đường Trần Già đi rất thuận lợi.

Ngụy Mông đã tới từ sớm, đứng trong góc tối không xa chờ hắn.

Ban đầu nghe nói Vương phi bị bắt đến, Ngụy Mông bị doạ giật nảy mình, vội vã sang đây nhìn, kết quả nhìn thấy mặt Trần Già. Tâm trạng hắn lúc đấy ngũ vị tạp trần, vừa chấn kinh vừa vuồn cười, nhưng ngay lập tức hiểu được, trước mặt Nạp Châu và Mông Giai hắn khẳng định Trần Già là Vương phi, xoá tan nghi ngờ cuối cùng của bọn họ. Về sau không có cơ hội gặp lại Trần Già, cũng không dám đến gần, sợ bị người khác bắt gặp.

Đến khi trời chạng vạng tối, Ngụy Mông nghe được tin tức ngầm, nói Mông Giai gọi Trần Già qua bồi rượu.

Hắn đứng ngồi không yên, giả bộ tuần sát những nơi gần lều vải của Mông Giai, khi ánh trăng đã lên cao, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng trong lều vụt tắt, không lâu sau Trần Già đi tới. Bước chân kia thướt tha, mới nhìn thoáng qua Ngụy Mông xém chút nữa coi hắn là nữ nhân thật.

Bọn hắn chạm mặt.

Không kịp hàn huyên, Trần Già kéo tay áo Ngụy Mông, phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc hơi có vẻ ngượng ngùng bất an, kề sát tai hắn, thuật lại những lời Mông Giai vừa tiết lộ.

Nói xong câu cuối cùng, Trần Già nhỏ giọng hỏi: “Ngài hiểu chưa?”

Ngụy Mông nghiêm mặt nói: “Hiểu.”

Trần Già gật đầu, hắn nhìn xung quanh một lúc, không dám ở lại lâu, lập tức chuẩn bị trở lại lều vải của Mông Giai, chưa đi được hai bước đã bị Ngụy Mông gọi lại.

Trần Già quay đầu hỏi: “Còn có chuyện khác sao?”

“Chú ý an toàn.” Ngụy Mông nhìn hắn rất lâu, mới nói thêm: “Còn có, ngươi phải nhớ kĩ, ngươi đang mang thai!”

Một hồi lâu Trần Già mới hiểu lời hắn, sắc mặt trắng xanh, cuối cùng hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Ngụy Mông thầm nói: “Xong, sau này phải giải thích với Vương phi thế nào?

***

Ngày hôm sau tỉnh lại Mông Giai cảm thấy bả vai đau nhức, phía sau cổ bị vật nặng đè vào càng thêm đau.

Nhưng khi quay đầu nhìn, Vương phi mà hắn luôn nghĩ đến đang ngủ cạnh hắn, Mông Giai chớp mắt nảy sinh nghi ngờ, rất nhanh đã tiêu tán. Tối hôm qua hắn quá say, uống say đến mức bất tỉnh nhưng vẫn nhớ chuyện xảy ra hôm qua, Mông Giai không nghĩ nhiều. Hắn hài lòng nhìn Trần Già một hồi, đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị đi điểm binh xuất chinh.

Ngoại trừ điểm binh, còn phải lo liệu xe ngựa chở quân dụng và lương thực, thời gian một ngày cấp bách, không thể trì hoãn.

Vừa bước ra cửa, Mông Giai ra lệnh lính canh bảo vệ đại trướng, không cho phép bất kỳ ai ra vào.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Mông Giai không kịp nói lời tạm biệt với Trần Già, suất lĩnh mười lăm vạn binh mã, cũng Lộc Vương Thuần Vu Mông chỉ huy bĩnh mã xuôi xuống nam.

*Thuần Vu Mông là Nguỵ Mông ó :33

Nửa tháng sau, bọn hắn đặt chân đến đại doanh của Thuần Vu Loan dưới thành huyện Phong,

Phụ tá của Thuần Vu Loan là Tra Nhĩ Qua đã chờ lâu, nghe được tin tức viện quân tới thù vô cùng phấn khích, nhưng trong nhát mắt nhìn thấy Ngụy Mông, mặt lập tức lạnh tanh.

“Thiền Vu có ý gì?” Tra Nhĩ Qua trợn mắt nhìn Mông Giai, “Tặc nhân này là ai, đừng tìm ta nói ngươi không rõ tình hình! Hắn từng đảm nhiệm chức vị quan trọng bên cạnh Tế Bắc Vương nhiều năm, lưỡi đao dính không biết bao nhiêu máu tươi của bộ tộc chúng ta, bây giờ chuyện xảy ra, hắn vậy mà trở thành thủ lĩnh của chúng ta!”

“Thái độ của ngươi tốt nhất lên tôn kính lại.” Mông Giai vắt chân ngồi trên ngựa, nhíu mày nói, “Đây chính là thân tử của Thiền Vu, Lộc Vương Thuần Vu Mông.”

Tra Nhĩ Qua giận giữ tiến lên, muốn nói thêm gì đó nhưng bị Mông Giai liếc nhìn, chỉ có thể bi phẫn ngậm miệng.

Hắn không có cách nào động võ với Đại tướng thân tín của Thiền Vu, lập tức mang sổ sách vào cho Thuần Vu Loan, chốc láy sau, bên trong truyền đến tiếng Thuần Vu Loan: “Cho bọn hắn vào.”

Mông Giai và Ngụy Mông xuống ngựa, người dẫn lĩnh chỉ đường, vén rèm đi vào.

Thuần Vu Loan ngồi trên chủ vị, mặt nạ màu bạc che khuất phần trên mặt, chỉ lộ ra bờ môi và cái cằm, đôi mắt chim ưng dán chặt vào Ngụy Mông.

Mông Giai quỳ một chân xuống hành lễ, Ngụy Mông không nhúc nhích, ngược lại cười nói: “Luận theo bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng biểu huynh, không có đạo lý huynh trưởng quỳ chân chào đệ đệ, ngươi nói xem đúng không?”

Thuần Vu Loan đứng lên, tiếng nói khàn khàn hỏi: “Ngụy tướng quân, ngươi tới đây làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.