Mấy ngày nay Túc Duy không thể nào chợp mắt, hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngừng nghi ngờ rằng liệu quyết định ban đầu có phải là sai lầm hay không, nhưng hiện giờ đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, hối hận đã muộn rồi, chỉ có thể đâm lao mà theo lao.
Trời tuyết lạnh giá khổ không thể kể, chí khí của binh lính lại hạ xuống, giữa quân doanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng oán giận. Túc Duy biết rõ tình hình hiện giờ cũng không bằng trước, nên không nghiêm khắc mà trách phạt tướng sĩ, chỉ là tuần tra khắp nơi, an ủi thân thiết, hy vọng có thể cứu nguy cho cục diện hiện tại.
Sau một ngày làm lụng vất vả, Túc Duy ngồi ở trong thư phòng, sắc mặt ngay thẳng nghe mưu sĩ Đới Tăng trước mặt khuyên can.
Tay Đới Tăng vuốt chòm râu, chầm chậm nói: “Tướng quân không cần hoảng sợ quá mức. Ông trời giúp chúng ta, tuyết đã rơi nửa ngày, những binh lính Hung nô đó sẽ không kiên trì được bao lâu. Bọn họ chinh chiến đường xa, chỉ nghĩ nhanh chóng giành chiến thắng, lương thảo mang theo và quần áo chống lạnh đều không đủ, mấy ngày nữa tuyết dày đến đầu gối, bọn họ sẽ chịu không nổi, đặc biệt là những con ngựa không chịu nổi giá lạnh. Chỉ cần cố thủ mấy ngày, không cần chúng ta động tới một đao thương nào, bọn họ sẽ tổn binh hao tướng bắt buộc phải quay trở về!”
Túc Duy đã không còn tin tất cả những điều hắn nói như trước, sau khi nghe vậy lộ ra thần sắc hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966951/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.