Chương trước
Chương sau
Trần Già và Cát Tường một trái một phải ngồi tại bậc cửa.

Cát Tường đã sắp tròn một tuổi, đầu giống như là cái cối xay, bộ lông to dài bao trùm toàn thân, chiều cao hơn ba thước, bốn cái móng vuốt lại dày vừa cứng, Trần Già vụng trộm lau một cái, giống như là tay gấu. Nếu là người chưa trải qua nhiều mặt của đời người, nhìn thấy quái vật khổng lồ Cát Tường này có khả năng tưởng lầm thành lão hổ cũng nên.

Trần Già không khỏi âm thầm cảm thán, Vương phi thật sự là người có tầm nhìn xa, nuôi một con chó ngao, sợ là so với ba bốn binh sĩ cường tráng còn hữu dụng hơn nữa.

Dù sao hắn cũng đánh không lại Cát Tường, trừ phi dùng cung tên từ xa bắn, nếu như tới gần, nó dọa cũng sợ mất mật.

Bảo Ninh và Viên Tử đã đi ngủ, Lưu ma ma sợ bọn họ sợ hãi, vừa trông coi bọn họ vừa ngủ gật trong phòng.

Tiếng chém giết ngoài tường thành càng ngày càng nhỏ, cuộc chiến đấu cũng đã tiến vào hồi kết. Thành không bị phá, mặc dù cuộc sống tương lai sau này cũng có thể sẽ không tốt hơn, nhưng ít ra tối nay vẫn được an toàn. Trần Già nghĩ như vậy, cũng cảm thấy buồn ngủ, hắn lấy tấm thảm bọc người lại ngồi dưới mái hiên, đầu ngả về sau gối lên cột của hành lang, con mắt dần dần híp lại.

Tiếng sủa điên cuồng của Cát Tường làm hắn bừng tỉnh.

Không chỉ Cát Tường đang gọi, xa xa dường như A Hoàng cũng đang gọi, Trần Già đột nhiên mở mắt ra, cảnh giác nhìn bốn phía.

Có tiếng kinh hô của nữ nhân trong gia quyến truyền đến: “Có thích khách! Có thích khách!”

Có thích khách? Gân xanh Trần Già trên trán nhảy một cái, bỗng nhiên nhảy dựng lên nắm chắc đao trong tay, đầu tiên là gõ cửa đánh thức người trong phòng tỉnh lại: “Vương phi, người thức dậy đi, có thích khách đột nhập, người trốn ở trong phòng cho thật kỹ, tuyệt đối đừng lên tiếng, nô tài đi xem một chút liền quay về!” Nói xong, hắn lo lắng hướng nơi có thanh âm truyền đến mà xông tới.

Cát Tường cũng tiến lên đi theo.

“Trần giáo úy!” Trần Già còn chưa chạy đến cửa, Lưu ma ma đẩy cửa ra, cao giọng ngăn hắn lại, “Ngươi mai vào phòng, Vương phi có lời muốn nói với ngươi !”

Nghe vậy, Trần Già bước chân vội vàng, mắt hắn lo lắng nhìn về vị trí có thích khách, vẫn là lựa chọn nghe Bảo Ninh nói, nhanh chóng chạy về. Tình huống khẩn cấp, hắn không lo được đến cái gì tôn ti trật tự, nhanh chân xông vào phòng nói: “Vương phi, nô tìa nghe thấy tiếng kêu cứu từ hướng cửa sau truyền đến, những người kia hẳn là từ cửa sau lẩn vào. . .”

Bảo Ninh hất y phục lên ngồi dậy, sắc mặt nàng trắng bệch bởi vì mỏi mệt, ôm Viên Tử trong ngực, trầm tĩnh đánh gãy lời Trần Già mà nói: “Trong phủ còn lại bao nhiêu hộ vệ?”

Trần Già đáp: “Đại đa số đều đi chi viện tiền tuyến, hộ vệ chỉ còn lại hai hay ba mươi người, đều không phải tinh binh mãnh tướng, nếu như nhóm thích khách đã sớm có chuẩn bị, bọn họ sẽ không cầm cự được bao lâu.”

Bảo Ninh nói: “Đã như vậy, ngươi có đi ngăn cản cũng vô dụng, chết nhiều thêm một người mà thôi.”

“Nhưng là. . .” Trần Già mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, hắn ý thức được lòng dạ thâm trầm của Thuần Vu Loan, đây đều là kế sách liên hoàn do hắn bày ra. đầu tiên là hắn công thành một cách mãnh liệt để điều đi số lớn thị vệ của vương phủ, lại thừa cơ đánh lén lúc Vương phủ không có người bảo vệ, bước kế tiếp là gì? Có phải hay không muốn dẫn binh tới cửa thành tiếp tục làm quan binh phòng thủ bị bối rối, điều binh đánh trả, rồi phá thành trong một lần hành động?

Bảo Ninh nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, lắc đầu nói: “Thủ vệ ở cổng thành luôn luôn nghiêm ngặt, nhất là sau khi chiến sự Thạch Dương Quan khai hỏa, ra vào đều cần đưa ra công văn do quan phủđóng dấu. Thuần Vu Loan coi như an bài được nhân thủ vào thành, tuy nhiên nhiều nhất cũng chỉ không tới trăm người. Nếu như muốn trong ngoài cùng tiến công, những nhân thủ này chắc chắn không đủ, bọn họ nhất định có mưu đồ khác. Huống hồ ngươi nghe này, mười mấy thủ vệ của chúng ta đều có thể ngăn cản bọn hắn lâu như vậy, bọn hắn tất nhiên sẽ không có nhiều người.”

Trần Già chần chờ nói: “Vậy bọn hắn là. . .”

Hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt: “Chẳng lẽ bọn hắn muốn bắt cóc con tin để uy hiếp?”

“Ta không biết.” Bảo Ninh lắc đầu, “Nhưng việc bây giờ chúng ta có thể làm, cũng chỉ phòng ngừa cẩn thận chu đáo.”

Trần Già quỳ xuống, đem lưng hướng về phía nàng, lớn tiếng nói: “Mời Vương phi đi lên! Trần Già cho dù liều mạng cái mạng này, cũng sẽ mang người xông ra phá vòng vây, đưa người đến nơi an toàn!”

Tiếng chém giết bên ngoài càng ngày càng tới gần, tim Bảo Ninh đập bịch bịch, nàng hết sức làm cho bản thân trấn tĩnh lại, muốn suy nghĩ chu toàn. Bảo Ninh nhớ tới Bùi Nguyên lúc gần đi nói với nàng, hắn nói, nàng là Vương phi, nếu hắn đi, nàng chính là người có thân phận cao nhất bên trong toà thành này, không muốn chịu thua kém dù chỉ một chút.

Bảo Ninh nghĩ thầm, nàng là Vương phi, dựa vào thân phận này mà nàng đạt được nhiều thứ như vậy, đạt được sự tôn kính của bách tính, đạt được quyền lợi cùng tài phú, nàng còn luôn được hưởng sự yêu thương vô tận của Bùi Nguyên. Lẽ ra nàng nên vì thân phận này gánh vác trách nhiệm, không thực sự ra trận giết địch, nhưng ít ra không thể gây thêm phiền phức cho binh sĩ đang huyết chiến trên chiến trường. Nếu như những này nàng đều không làm được, nếu như nàng run sợ phải cần người khác ở bên che chở, an ủi, nàng dựa vào cái gì để gánh nổi bốn chữ trĩu nặng “Tế Bắc Vương phi”?

Mà lại, nàng có thể làm được.

Lưu ma ma cũng lo lắng nhìn qua nàng, khuyên nhủ: “Vương phi, chúng ta nên đi nhanh đi, vạn nhất quân địch xông tới, lúc đó muốn chạy cũng không thoát.”

“Có thể chạy trốn tới đâu đây? Bụng ta lớn, còn mang theo một đứa bé, đi tới chỗ nào cũng đều là bia ngắm.” Bảo Ninh nói, “Nếu bọn hắn không tìm thấy ta, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.”

Nàng đứng dậy bước xuống, vỗ vỗ bả vai Trần Già ra hiệu hắn đứng lên, dẫn hắn tới bàn trang điểm.

Trần Già cùng Lưu ma ma đều không hiểu mà nhìn nàng.

Viên tử đầu tiên kịp phản ứng lại: “A di, người muốn trang điểm Trần Già thúc thúc thành ạ?”

Trần Già quá sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn Bảo Ninh, lại thấy nàng gật nhẹ đầu, hắn suýt nữa ngất đi: “Như vậy sao được! Không được, sẽ bị nhận ra!”

Bảo Ninh quay qua Lưu ma ma đưa mắt ra hiệu một cái, hai người cùng nhau đem Trần Già ấn ngồi tại trước bàn trang điểm, Lưu ma ma nhanh nhẹn lấy ra son phấn, Bảo Ninh kêu Viên Tử chạy tới lấy một kiện áo váy của nha hoàn sát vách, tiếp đó, lấy dao nhỏ cùng bút lông mày ra, cạo lông mày Trần Già, vẽ lông mày cong hình lá liễu của nữ tử.

Trần Già vẫn cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng, hắn không muốn phối hợp, giãy dụa muốn đứng lên, kiên trì nói: “Vương phi, người tin nô tài, nô tài nhất định có thể đưa theo người chạy thoát!”

“Ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ không phái người canh giữ từng cửa?” Bảo Ninh đáp, “Ngươi hãy tin ta, giặc không đi không, bọn hắn quyết định xông vào Vương phủ một chuyến, nhất định sẽ không chỉ là vì giết mấy tên thủ vệ. Nếu không thả cho bọn hắn một chút, bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Ngươi đóng vai thành ta, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bọn hắn sẽ không làm gì ngươi. Chờ Vương gia về thành, đánh lui binh địch, dù ta coi như tan tác gia tài, cũng sẽ đảm bảo cho ngươi về với chủ cũ.”

“Nô tài không sợ chết!” Trần Già gần như tuyệt vọng, hắn nhìn bản thân trong gương, bị thoa son phấn, vậy mà da đã trắng giống như nữ nhân.

Vẽ lông mày, hiển nhiên là cái dung mạo thon dài, đại mỹ nhân lạnh lùng xinh đẹp.

Dọn dẹp trang điểm thật tốt, Viên Tử lấy ra áo váy. Bảo Ninh thấy váy quá nhỏ, Trần Già mặc không nổi, cũng may trong phủ có một nha hoàn thân hình cao tráng, quần áo của nàng Trần Già mặc vừa vặn.

Bảo Ninh cùng Lưu ma ma thủ pháp lưu loát, không tới nửa nén hương đã chuẩn bị xong.

Thích khách đã đến cửa sân, Cát Tường gầm rú càng thêm hung mãnh, những người kia nhìn thấy khí thế của nó, có hơi lùi bước.

Đầu lĩnh ra lệnh: “Để ba người ngăn lại con chó này, còn lại theo ta đi vào trong lục soát!”

Rất nhanh cửa đã bị đá văng, cánh cửa đâm vào trên tường, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Trong phòng không đốt đèn, một màu đen kịt, dường như có tiếng khóc lóc, nghe thấy tiếng cửa bị đá văng ra, tiếng khóc nức nở biến thành thét lên.

Người Hung Nô dẫn đầu dùng lưỡi đao đẩy màn cửa ra, chậm rãi đi vào nội thất, liếc mắt liền thấy “Vương Phi” đang run lẩy bẩy ngồi trên giường, ánh mắt hắn sáng lên, khua tay nói: “Bắt lấy nữ nhân này!”

Cái sân nhà này là sân rộng rãi nhất của viện lạc, liếc nhìn trong phòng có thể thấy được đồ cổ trân ngoạn để ở khắp nơi, còn có con chó ngao kia để trông coi, người kia không chần chờ liền cho rằng, nữ nhân trên giường nhất định là Vương phi mà bọn hắn muốn tìm.

Hắn nghiêm nghị chất vấn: “Tiểu nhóc con tên Viên tử ở đâu?”

Trần Già nuốt nghẹn ngào bị người áp nằm lỳ ở trên giường, hai tay trói sau lưng, nhưng không trả lời.

Người kia lại quát: “Ngươi chịu có nói hay không! Như vậy còn giả câm giả điếc, ngươi có tin không hiện tại ta liền…”

Hắn còn chưa nói xong, ở nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa lao nhanh, người kia ý thức được là đã có người biết được tin tức Vương phủ bị tập kích, đã chạy về.

Còn chưa tìm đứa trẻ kia, trong lòng hắn lo lắng, nhưng thời gian cấp bách, không có cách nào khác, đành phải hạ lệnh rút lui nói: “Bây giờ, gọi các huynh đệ đang canh giữ cửa cùng với những người đang lục soát trong viện lập tức rút lui, ra khỏi nội thành tập trung tại địa điểm đã hẹn!”

Nghiêng mắt nhìn qua Trần Già đang bị trói thất tha thất thểu, người kia vui mừng: “Bắt lấy Tế Bắc Vương phi, cũng coi là có thể giao nộp được rồi.”

Nhưng nhìn thấy tướng mạo Trần Già, lại nhéo nhéo mi: “Lớn lên sao lại thế này, không phải là bắt nhầm đó chứ?”

Người bên cạnh nói: “Toàn phủ đều đã lục tìm, nơi cửa cũng lưu lại người trông coi, không có ai chạy thoát ra, hẳn là người này không sai.”

“Ta còn tưởng rằng là cái gì đại mỹ nhân tư dung tuyệt thế.” Người kia cảm thấy khó chịu dời ánh mắt, “Khẩu vị của Tế Bắc Vương đúng là không giống bình thường.”

Trước khi viện binh chạy đến, bọn hắn nhanh chóng mang theo Trần Già rời khỏi Vương phủ từ cửa sau.

Bảo Ninh mang theo Viên Tử từ trong tủ quần áo chui ra, Vương phủ đã được chiếm lại, Tiền Phong mặt đầy áy náy chạy đến, quỳ rạp xuống trước mặt nàng nói: “Mạt tướng thất trách, để Vương phi lâm vào tình thế nguy nan, dù có chết nghìn lần cũng không xoá được tội! May mà vương phi bình an vô sự, nếu không mạt tướng thật chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!”

Bảo Ninh hỏi: “Tình hình chiến đấu bên ngoài như thế nào?”

Tiền Phong đáp: “Tuyết rơi xuống ngày càng lớn, bất lợi cho việc Thuần Vu Loan công thành, bọn chúng đã lui binh, đóng quân cách thành trì năm mươi dặm, trong thời gian ngắn chắc sẽ không có chiến sự. Vương gia đang ở huyện Đại, không lâu nữa sẽ trở về, tiền hậu giáp kích, phần thắng là rất lớn.”

Bảo Ninh hơi thả lỏng được một chút, trong lòng nàng rất day dứt, để Trần Già thay nàng đặt mình vào tình huống nguy hiểm, tư vị này thật không dễ chịu chút nào.

Tiền Phong nhìn thấu được tâm tư của nàng, an ủi: “Vương phi, người của chúng ta đã đuổi theo, dù sao cũng là ở cảnh nội huyện Phong, chúng ta quen thuộc địa hình hơn bọn hắn, chắc chắn có thể cản lại.”

***

Trần Già bị những người kia đưa đi đường hẻm nhỏ, bảy lần quặt tám lần rẽ, đi gần nửa canh giờ, đến một chỗ ẩn nấp bên góc tường thành.

Đẩy một khối đá lớn ra, phát hiện một lỗ chó.

Quan binh sau lưng sắp truy đuổi đến nơi, đầu lĩnh phân phó một số người từ lỗ chó bò ra trước, chỉ để lại mấy một vài tên đi cùng, từ phía sau lưng rút ra một chùm mũi tên, đầu tiễn bọc trong vải ngấm dầu, dùng đá lửa nhóm lửa mũi tên, sau đó ít phút liền bắn tên.

Mũi tên rơi xuống như luồng lửa trên nóc túp lều tranh, bị gió đêm thổi qua, nhanh chóng lan rộng.

Qua một lát, mượn gió thổi lửa, trong tầm mắt đã biến thành một biển lửa.

Người kia cười hưng phấn, khua tay nói: “Rút lui!”

***

Lúc Bùi Nguyên bôn ba chạy đến huyện Đại đã là đêm muộn, hắn chưa biết Bảo Ninh của hắn vừa mới trải qua một trận tập kích sinh tử.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.