Đã là ngày thứ ba thành bị bao vây, Túc Duy vẫn một mực đóng cửa thành, mặc kệ quân Hung Nô kêu gào, tập kích quấy rối các thôn trấn xung quanh.
Bùi Nguyên đứng trước bàn, nhìn những tình báo về cuộc chiến được trình lên, khuôn mặt lạnh lùng, một tay cầm trang giấy bị bỏ rơi, phẫn nộ quát, “Trận chiến này rốt cuộc đánh như thế nào!”
“Vương gia, nếu cứ tiếp tục như vậy thật sự không phải là biện pháp tốt.” Phó tướng Tiền Phong ôm quyền nói, “Bây giờ lão tướng quân không có bất kì hành động phản kháng nào, quân dân trong thành cũng đã sớm bối rối, sĩ khí cũng tiêu giảm không ít. Điểm mấu chốt chính là, lương thảo trong thành không biết còn có thể chống đỡ đến khi nào, hiện tại bốn phía thành đều vị vây lấy, hiện giờ người của chúng ta vào cũng không được, mà đi ra báo tin cũng không xong, lương thảo sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hết… Nếu ngay ngày đầu tiên bị vây thì chúng ta liền xuất quân nghênh đón quân địch thì may ra còn có phần thắng, nhưng đáng tiếc chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ một cách vô ích.”
“Ta cũng từng gặp qua Túc Duy vài lần, hắn vốn dĩ là quan văn, nhưng bỏ văn theo võ, muốn đền đáp triều đình, là một người khẳng khái chính khí, cùng từng thắng không ít trận chiến. Lòng trung thành cùng yêu nước lại càng không cần phải nói đến. Có điều hắn có hơi nhẹ dạ cả tin, làm việc lại có điểm chần chừ sợ hãi, chỉ cần người khác nói thì hắn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966946/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.