Chương trước
Chương sau
Nửa tháng trước, cuộc chiến ở Thanh Dương Quan nổi lên, huyện Đại điều động mười vạn binh mã xông tới, giờ lính canh phòng trong nội thành chỉ còn lại bảy vạn.

Túc Duy nhận được tin báo từ tiền tuyến gửi về sớm hơn Bùi Nguyên ba canh, lâp tức triệu tập tất cả các phụ tá và trung uý thương nghị biện pháp đối phó, chưa kịp dùng cơm tối, nhịn đến canh ba lúc nửa đêm vẫn chưa ăn.

Túc Duy nuốt không trôi, bởi vì hắn nhận được tin tức quan trọng là Tả Hiền Hung Nô Vương Thuần Vu Loan suất lĩnh mười ba vạn đại quân lao tới huyện Đại, khí thế hung hăng, chuẩn bị thừa dịp trong thành huyện Đại trống rỗng một mẻ hốt gọn.

Có tướng sĩ khuyên Túc Duy ra khỏi thành nghênh địch, cùng đại quân của Thuần Vu Loan trực tiếp đối chiến, sục sôi khí thế nói: “Tướng quân, theo mạt tướng thấy, chúng ta nên chủ động xuất kích! Thời tiết hiện tại giá lạnh, bão tuyết tứ phương, binh mã của Thuần Vu Loan từ phía nam lên nhất định đã kiệt sức, ngựa không còn hơi, thiếu thốn quần áo chống rét, đây chính là thời điểm bọn chúng yếu kém nhất. Mặc dù binh sĩ bọn chúng đông đảo, nhưng yếu như giấy dán cửa sổ vậy, đâm nhẹ một cái đã thủng. Chúng ta tuy ít người, nhưng mỗi binh sĩ đều hừng hực khí thế, thể lực dồi dào. Mà lại, nghe tiếng Thuần Vu Loan trước đây tự đại ngạo mạn, hắn chắc chắn không ngờ chúng ta dám ra cửa thành chờ đó, thừa dịp không chú ý chúng ta giết chết hắn, mặc dù không đẩy lùi kẻ địch nhưng có thể đại sát uy phong hắn, áp chế nhuệ khí của hắn!”

Túc Duy cảm thấy lời tướng sĩ này nói có chút đạo lý, nhưng vẫn do dự, suy nghĩ hồi lâu, hắn lắc đầu nói: “Bây giờ Thanh Dương Quan đang xảy ra kịch chiến triền miên, chúng ta là trấn quan trọng gần Thanh Dương Quan nhất, tuyệt đối không thể sai sót. Nếu theo chiến pháp mạnh tay của ngươi, ta thấy có phần không ổn. Ngươi có từng nghĩ tới, nếu chúng ta buông tay buông chân cùng Thuần Vu Loan liều mạng một trận, trong thành càng thêm trống rỗng, nếu Thuần Vu Loan đã có chuẩn bị, ra lệnh binh sĩ tập kích từ hậu phương chúng ta, chẳng phải dễ như lòng bàn tay công phá được thành trì? Đến lúc đó chúng ta nên đi đâu.”

Phó tướng kia không đồng ý nói: “Tướng quân đừng cho rằng kẻ thù thông minh đến thế, nếu buông tay buông chân, trận chiến này phải đánh thế nào?”

“Ngươi trẻ tuổi nên nóng tính, tất nhiên có phần dũng mãnh nhưng lỗ mãng quá mức.” Mưu sĩ Đới Tăng đứng bên cạnh Túc Duy nói, “Thuộc hạ cho rằng lời tướng quân nói rất đúng. Bây giờ chúng ta không cầu giết địch nhưng cầu ổn thoả. Lấy bảy vạn địch mười ba vạn, binh lực chênh lệch nhiều như vậy, cho dù chiến thần như Hạng Tịch khởi tử hoàn sinh, muốn xông ra vượt khỏi trùng vây cũng không phải chuyện dễ dàng.”

*Hạng Tịch (項籍; 232 TCN – 202 TCN),được biết đến rộng rãi qua cái tên Hạng Vũ (項羽) hoặc Tây Sở Bá vương (西楚霸王),là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ Nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời Nhà Hán.

Túc Duy gật nhẹ đầu, hắn cũng tác thưởng ý kiến này.

Đới Tăng thấy Túc Duy gật đầu, càng tích cực thuyết phục thêm: “Tướng quân, chúng ta tuyệt đối không thể mở cửa thành nghênh địch, giữ lại trong nội thành mới an toàn. Tường thành chúng ta xây cao chót vót, phòng thủ trên mười ngày hay nữa tháng tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa, nơi Tế Bắc Vương đóng giữ là huyện Phong cách chỗ chúng ta không xa, binh mã trong doanh trướng của hắn hùng hậu, chờ đến khi Tế Bắc Vương phát binh chi viện, chặn đường lui của Thuần Vu Loan kia, chúng ta mở cửa ra thành trùng sát, phá mười ba vạn đại quân của hắn không tốn chút sức lực!”

“Quân sư, đấu pháp của ngài quá bảo thủ!” Phó tướng của Túc Duy vẫn không ủng hộ, “Rõ ràng có khả năng thắng trận, tại sao phải chui rúc trong thành, như vậy khác gì rùa đen rúc đầu? Huống chi huyện Đại không phải cô thành, xung quanh huyện Đại có ba trấn nhỏ, mấy chục vạn bách tính, chúng ta tránh lui không chiến, những tên Hung Nô kia đia tập kích quấy rối bách tính thì sao?”

Đới Tăng nói: “Dưới tình hình bây giờ, giữ vững binh lực trong huyện Đại là quan trọng nhất, cần phân rõ nặng nhẹ, không thể nhất thời mạo hiểm.”

Phó tướng không vui, muốn phản cãi nhưng Túc Duy cắt ngang: “Không cần thương nghi nữa, theo lời quân sư mà làm.”

Phó tướng đành ấm ức im miệng, bất đắc dĩ nhận lệnh rời đi.

***

Cách ba mươi dặm ngoài thành huyện Đại có một mảnh bình nguyên rộng rãi, Thuần Vu Loan cho binh mã quét dọn tuyết đọng trên tuyết xong, tạm thời cắm trại nghỉ ngơi.

Quân tướng nhiều như sao trên trời, nhìn qua không thấy điểm quấy. Xe vận chuyện quân lương trùng trùng điệp điệp, từng xe đều chất đầy, bánh xe để lại vết tícg sâu trên đất. Đến khi chạng vạng tối bắt đầu nấu cơm, các binh sĩ nhóm lửa đốt lò, khói bếp lượn lờ bay lên cao, gần như che khuất cả bầu trời.

Nếu như không tiến vào trong trụ sở sẽ khôn nhìn ra được, phân nửa lều vải đều trống không, trên xe ngựa trở toàn tảng đá, nồi đặt trên bếp lò chỉ nấu tuyết tan.

Chỉ có hai vạn nhân mã mà tạo thành đội quân hơn mười vạn.

Thuần Vu Loan hào hứng ngồi trong lều vải ở giữa uống rượu, phụ tá của hắn là Tra Nhĩ Qua vén rèm tiến vào, cười nói: “Đại nhân, ngài đoán quả nhiên không sai, cửa thành huyện Đại đóng chặt, tướng thủ Túc Duy bị lừa sợ muốn chết. Tại hạ cho người đứng bên dưới khiêu khích, hắn cũng không dám lên tiếng.”

Thuần Vu Loa nói: “Phái nhiều người đến khiêu khích. Khí thế của chúng ta càng thêm lớn mạnh, hắn càng thấy thế lực của chúng ta đáng sợ, về sau kế hoạch mới tiến hành thuận lợi.”

Tra Nhĩ Qua gật đầu tán thưởng, lại nói: “Thần đã phái người đánh lén ba trấn nhỏ phụ cận huyện Đại, tại hạ nghĩ bên Tế Bắc Vương đã nhận được tin báo.”

Thật sự phải cảm tả lòng tốt của Bùi Tiêu đại nhân.” Thuần Vu Loan buông ly rượu xuống, cười nói, “Nếu hắn không dốc sức tương trợ, ta khó mà nghĩ ra kế sách hay thế này, càng không biết nhược điểm của Túc Duy, không bao giờ nghĩ ta đã hối lộ Đới Tăng.”

Tra Nhĩ Qua hỏi: “Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Chờ đợi.” Thuần Vu Loan nói: “Chúng ta chuẩn bị kế hoạch phô trương thanh thế như vậy, có thể che mắt được Túc Duy, bởi vì hắn đã già, trước kia chỉ là văn thân, trời sinh tính khí bảo thủ không nóng không lạnh. Nhưng Tế Bắc Vương không giống vậy, hắn xuất thân từ võ tướng, càng ngang ngược, cũng tỉnh táo, chẳng mấy chốc nhận ra trò lừa gạt của chúng ta. Đến lúc đó, chắc chắn hắn sẽ xuất binh tấn công. Chờ hắn rời khỏi huyện Phong, Tế Bắc Vương mới biết mình trúng kế, sẽ bỏ binh quay lại ứng cứu. Chúng ta bố trí mai phục trên đường, chặn giết hắn! Tế Bắc Vương vừa chết, huyện Phong như rắn mất đầu, phá thành như lấy đồ trong túi. Thành huyện Phong vừa vỡ, chúng ta tấn công huyện Đại một lần nữa, kế hoạch như nước chảy thành sông. Hai phần ba Bắc Yên sẽ rơi vào túi chúng ta.”

Tra Nhĩ Qua phấn khích nói: “Con mồi đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cá cắn câu!”

***

Dưới Thục Trung mưa dầm liên miên, Bùi Tiêu ngồi trong rừng trúc chơi đàn, trên cây trước treo đèn lồng nhỏ, dưới hâm vài vò rượu, mọi thứ vẫn như lúc Thuần Vu Loan ghé đến.

Hắn tấu xong một khúc, nâng mặt nhìn về phía phương bắc, lúc chạng vạng tối, mặt trời đang dần lặn.

Hắn nghĩ thầm, tính toán thời gian, bên kia cũng đã loạn.

Loạn thì tốt, hắn ước gì cả thiên hạ đều loạn, người trong thiên hạ đều phụ hắn, cũng đừng trách hắn phụ người trong thiên hạ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.