Biết vì bản thân đến chậm nên đã khiến cả sơn trại đều bị huyết tẩy, trên đường trở về Ngụy Mông đều chìm trong tự trách và hối hận. Nhưng khi về đến vương phủ, hay tin Mẫn Mẫn đã vu oan giá họa cho hắn trước mặt Bùi Nguyên. Ngụy Mông lại càng bạo nộ, lòng dạ rối bời đau đớn.
Hắn gần như là chạy như bay đến trước cửa thư phòng, nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Mẫn Mẫn, trái tim Ngụy Mông đau xót, hắn dùng hết tất cả sức lực mới miễn cưỡng ép xuống lửa giận trong lòng, không hùng hổ tiến lên nắm lấy cổ áo nàng ta mà chất vấn, chỉ đơn giản vòng qua bên cạnh Mẫn Mẫn, đẩy cửa thư phòng ra.
Vừa mới vào cửa, một cái nghiên mực đen nhanh từ phía đối diện ném mạnh qua, bụp một tiếng, đập vào bức tường trắng sau lưng hắn, nghiên mực rơi xuống, mực đen trong nghiên loang ra một mảng thật lớn trên tường.
Ngụy Mông kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm, Bùi Nguyên đang chắp tay đứng phía sau án thư, mặt đầy tức giận nghiêm nghị chất vấn hắn: “Ngụy Mông, ngươi thật to gan! Ta tự hỏi không đối xử tệ bạc với ngươi, cùng ăn cùng ở, ta xem ngươi như huynh đệ chi thân. Bình thường, ta thấy ngươi cũng là người trung can nghĩa đảm, chí sĩ ái quốc, là anh hùng hiệp nghĩa, ta chưa bao giờ nghĩ rằng, ngươi thế nhưng lại ôm ý đồ xấu xa, thông đồng cùng tặc nhân dị tộc kia…. Ngươi có còn lương tri hay không? Quả thật quá mức vô sỉ, ngoan độc không ai bì được!”
Mấy lời này của hắn như một chậu nước lạnh đổ thẳng xuống đầu Ngụy Mông, tức giận trong lòng vốn đã bị dồn nén đến cùng cực, dưới sự chất vấn lạnh lùng của Bùi Nguyên, Ngụy Mông càng tức muốn điên lên, sải mấy bước dài đến trước mặt Bùi Nguyên, trừng mắt quát ầm lên: “Tại sao ngươi có thể nói ra mấy lời này hả! Ngươi đã nghe tên khốn nào đâm chọt, mà ngay cả ta ngươi cũng hoài nghi?!”
Bùi Nguyên phẫn nộ ném mạnh sấp thư đang cầm trong tay lên mặt hắn: “Ngươi tự mình nhìn xem!”
Ngụy Mông kiềm lại nộ khí của bản thân, khom người nhặt lên, nhìn thấy trên thư viết chi chít chữ viết của đám người dị tộc, vô cùng kinh hãi: “Đây, đây là cái gì?”
“Vẫn còn giả bộ không biết sao?” Âm thanh Bùi Nguyên lạnh lùng nói, “Nếu không phải Mẫn Mẫn cô nương ngẫu nhiên phát hiện những thứ này, giao chúng cho ta, vậy ta quả thật đã bị ngươi lừa rồi!”
“Ngươi thật sự nghi ngờ ta?” Ngụy Mông không dám tin, hỏi, “Bùi Nguyên, ngươi và ta quen biết nhiều năm như vậy, ta là hạng người gì, trong lòng ngươi không phải rõ ràng nhất sao? Tín nhiệm nhau nhiều năm như thế, bây giờ vì mấy lời sàm ngôn của một nữ tử, ngươi lại không do dự nghi ngờ ta? Là ta mắt mù, nhìn lầm ngươi!”
Ngụy Mông thật sự tức giận, không màn tới cái gọi là lễ nghi tôn ti, chỉ muốn đem lửa giận trong lòng phát tiết hết ra bên ngoài, hắn nhìn quanh phòng một vòng, bỗng nhiên nhìn tới cái ghế đặt bên cạnh, nhấc chân đá mạnh một phát, chiếc ghế chia năm xẻ bảy.
“Làm càn!” Bùi Nguyên đập mạnh xuống án thư, quát to: “Ta sớm đã biết ngươi không phải là một người biết an phận thủ thường, nghi ngờ ngươi cũng không phải mới ngày một ngày hai, trong tay ta vẫn còn rất nhiều chứng cứ, tháng này ngươi đã lén lút gặp mặt lão già Hung Nô kia rất nhiều lần, ngươi thật sự cho rằng ta không biết? Ta cho ngươi cơ hội ăn năn hối cải, nhưng ngươi lại càng lún càng sâu, chuyện đã đến nước này, lại đem tất cả đổ lên đầu Mẫn Mẫn cô nương, ta thấy ngươi chắc chắn đã bị danh lợi che mờ đôi mắt, đụng phải bờ tường cũng nhất định không hối cãi quay đầu!”
Lời này càng nói càng quá đáng, ban đầu Ngụy Mông còn nghiêm túc lắng nghe, tức giận đến mức run tay, nhưng khi nghe đến chỗ Bùi Nguyên nói hắn lén gặp mặt lão già Nạp Châu kia, Ngụy Mông liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Bùi Nguyên đề cập đến chuyện này làm gì? Gì mà lén lút gặp mặt? Rõ ràng hắn đã mật báo cho Bùi Nguyên mà.
Ngụy Mông kinh ngạc quay đầu nhìn Bùi Nguyên, không ngoài dự liệu, hắn bắt được một chút dị sắc chợt lóe qua trong mắt Bùi Nguyên.
Ngụy Mông lập tức hiểu ra, cuộc tranh cãi vừa rồi chỉ là một tuồng kịch do Bùi Nguyên cố ý dựng lên, diễn một vở huynh đệ trở mặt tương tàn. Ngụy Mông lập tức vận dụng đầu óc không mấy thông minh của mình để suy đoán nguyên nhân, đoán có lẽ hắn (BN) làm thế là để cho Mẫn Mẫn đang quỳ trước cửa thư phòng nghe. Nhưng tại sao lại phải làm như vậy nhỉ?
Bùi Nguyên đối mắt với Ngụy Mông, thầm mắng hắn một câu ngu xuẩn, người khác nói thật hay nói dối đều không phân biệt được, vậy mà còn nổi giận đùng đùng, phá hư một cái ghế trong thư phòng hắn nữa chứ.
Bùi Nguyên lần nữa mở miệng nhắc nhở, ra vẻ tức giận lớn tiếng nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Người đâu, kéo tên loạn thần tặc tử này xuống cho ta!”
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, Chương Vệ Linh Công, nguyên văn như sau子曰:‘道不同,不相为谋’ (Tử viết: Đạo bất đồng bất tương vi mưu)
Có thể hiểu : Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, sau một khắc, cửa thư phòng bị người mở ra, mười thị vệ tay cầm binh khí hùng hổ xông vào, bao vây Ngụy Mông.
Nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn từng là thủ hạ của Ngụy Mông, tuy Bùi Nguyên đã ra lệnh, nhưng đối mặt với người từng là trưởng quan của mình, họ vẫn không dám tùy tiện động thủ, đứng đực ra đó trừng mắt nhìn nhau.
Lần này Ngụy Mông đã hiểu rõ tất cả, Bùi Nguyên muốn tương kế tựu kế, nhân cơ hội này để hắn (NM) quang minh chính đại trở về Vương đình Hung Nô.
Mấy chục năm qua lão già Nạp Châu kia chưa từng cho hắn một chút quan tâm chăm sóc nào, bây giờ lại đột nhiên tìm tới hắn, cầu xin hắn nhận tổ quy tông. Đây chắc chắn không chỉ đơn giản ông ta nói là vì phụ tử tình thâm chó má gì đấy. Nhưng rốt cuộc lão bất tử kia đang muốn bày trò gì, sau này còn có âm mưu nào khác nữa thì hắn hoàn toàn không biết. Hôm nay là Mẫn Mẫn, sau này ai biết có thể mọc ta Trân Trân, Liên Liên gì đó hay không.
Nếu như Ngụy Mông cự tuyệt quá mức thẳng thừng, Nạp Châu nhất định sẽ không từ bỏ, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, điều này vô cùng bất lợi. Chẳng bằng dựa theo mưu kế của Bùi Nguyên, thuận nước đẩy thuyền trở lại Hung Nô, đợi khi thời cơ chín muồi, liền nội ứng ngoại hợp, một trận tất thắng.
Ngụy Mông chậm rãi đặt tay lên chuôi đao vắt bên hông, đã muốn cùng Bùi Nguyên diễn tiếp vở kịch này, vậy hắn nhất định sẽ diễn tròn vai.
Chỉ là, cái tên kia tại sao lại không báo trước một tiếng, cứ thế tự tiện hành động, hắn làm sao có thể phản ứng kịp chứ!
Bùi Nguyên nghiêm nghị nói: “Còn chưa động thủ? Chẳng lẽ các ngươi cùng tên tặc tử này là đồng lõa của nhau? Đều muốn làm phản đầu hàng kẻ địch sao?!”
Những thị vệ kia chỉ có thể cắn răng nhào lên. Ngụy Mông vung đao đỡ đòn, vừa chống đỡ vừa gầm lên đầy phẫn hận: “Bùi Nguyên, ngươi là đồ tiểu nhân ngu xuẩn không biết phân biệt đúng sai, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi gặp phải báo ứng! Hôm nay ngươi dám hạ sát thủ với ta, vậy cũng đừng trách ta trở mặt vô tình, từ đây chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này gặp lại, dùng đao nói chuyện!”
Nói xong, hắn cắn răng hạ sát chiêu với đám thị vệ, thừa cơ bọn thị vệ rối loạn tránh né, liền lách người thoát khỏi vòng vây.
Phía trước còn có một vòng vây khác, Ngụy Mông chém lìa cánh tay của một tên thị vệ, đoạt ngựa tẩu thoát.
Sắc mặt Bùi Nguyên xanh lét nhìn theo bóng lưng Ngụy Mông, trầm mặc hồi lâu, chợt rút đao chặt đứt tay áo, lớn tiếng nói: “Từ hôm nay ta cùng Ngụy Mông cắt bào đoạn nghĩa*, nếu như gặp lại, tất giết không ta!”
*Cắt bào đoạn nghĩa: cắt áo đoạn tình: chỉ việc cắt đứt tình nghĩa giữa hai người.
***
Chiều hôm ấy, Mẫn Mẫn bỏ trốn.
Sau khi Ngụy Mông đào tẩu, Bùi Nguyên sai người đưa nàng ta về phòng, cố ý căn dặn không cần trông coi, Mẫn Mẫn lập tức nhân lúc giữa trưa thanh vắng, cả Vương phủ đều đi nghỉ ngơi, nàng ta liền bỏ trốn từ cửa sau vương phủ.
Nàng ta bỏ trốn cũng tốt, chuyện đoạn tuyệt quan hệ của hắn và Ngụy Mông phải do chính miệng nàng ta thuật lại, Nạp Châu mới có thể hoàn toàn tin tưởng Ngụy Mông.
Tất cả mọi người đều biết việc Bùi Nguyên đoạn tuyệt với Ngụy Mông, lại thấy Bùi Nguyên tự nhốt mình trong thư phòng gần nửa ngày, trong lúc này có mấy thuộc hạ không có mắt đến bẩm báo sự tình, bị hắn mắng cho máu chó đầy đủ, cho nên mọi người đều nghĩ tâm tình Bùi Nguyên không được tốt.
Nhất thời, người trong vương phủ đều nơm nớp lo sợ.
Trong phòng, Bảo Ninh và Lưu ma ma đang nấu cháo khoai lang, nồi cháo còn đang đặt trên bếp, trong phòng tràn ngập hương vị thơm ngọt của khoai lang.
Bảo Ninh múc một ít nếm thử, sau đó nhíu mày: “Quá ngọt, chắc chắn Vương gia không thích ăn, phải làm sao bây giờ?”
Lưu ma ma thử đề nghị: “Hay là thêm vào ít nước?”
“Vậy cháo sẽ bị loãng, không còn ngon nữa.” Bảo Ninh lắc đầu, “Làm cho chàng món khác đi, hôm qua chàng ấy bảo là muốn ăn mì, sẵn tiện canh gà sáng nay vẫn còn một ít, đủ nấu một bát mì đấy, cho thêm hai quả trứng vào, nhiêu đó có lẽ đã đủ rồi nhỉ? Nếu như không đủ, thì đem bánh bao còn dư hồi trưa ra hâm nóng lại là được.”
Lưu ma ma nghe nàng lải nha lải nhải, nhịn không được thở dài: “Vương phi, vương gia cùng tướng quân đã trở mặt thành thù, ngài không lo lắng chút nào sao?”
“Lo lắng cái gì.” Bảo Ninh chậm rãi quấy cháo trong nồi, có một vài miếng khoai lang hơi lớn, nàng dùng muôi tán nát ra, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng quấy, vừa quấy vừa nói: “Bọn họ đều đã là người trưởng thành, biết rõ bản thân đang làm gì. Huống hồ chuyện này cũng đã xảy ra rồi, ta lo lắng không yên thì được gì chứ.”
“Mặc dù nói như vậy, nhưng…” Lưu ma ma lại gần Bảo Ninh, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai nàng, “Hiện tại bên ngoài có rất nhiều đồn đại khác nhau, nói Ngụy tướng quân phụng mệnh Vương gia đến núi Tề Liên cung nghênh Đại hoàng tử, nhưng trước đó tướng quân đã cấu kết cùng Hung Nô, mật báo để Hung Nô đến trước một bước, huyết tẩy núi Tề Liên…”
Bảo Ninh ngắt ngang: “Đại hoàng tử không chết, không phải người trở về đã báo lại rồi sao, không nhìn thấy thi thể của Đại Hoàng tử và A Sửu cô nương.”
“Nhưng Ngụy tướng quân ngài ấy, lúc rời đi ngài ấy đã đi về hướng Bắc, hình như thật sự muốn đến Hung Nô tìm chỗ dựa.” Lưu ma ma lo lắng nói, “Trước đây tình cảm của Ngụy tướng quân và Vương gia rất tốt, bây giờ tại sao lại thành ra như vậy chứ? Nếu sau này hai bên xảy ra chiến sự, lỡ họ chạm mặt nhau trên chiến trường thì làm sao bây giờ?!”
Bảo Ninh cười bà ấy: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, không mệt sao?”
“Phải tin tưởng vương gia, chàng ấy nhất định sẽ làm tốt những chuyện mà chàng nên làm, mà chúng ta cũng vậy, chỉ cần làm tốt chuyện của chúng ta là được. Mỗi người đều có việc riêng cần phải làm, không nên vượt quyền, cũng không nên phá vỡ quy tắc, đây mới là trạng thái tốt nhất.” Bảo Ninh từ từ nói, nàng đem cái muôi để sang bên cạnh, xoa xoa tay, lại chợt nhớ tới điều gì đó, “Nói đến việc mỗi người làm tốt phận sự của mình, ta mới nhớ, nhiệm vụ hôm nay ta còn chưa hoàn thành.”
Lưu ma ma không hiểu hỏi: “Vương phi có ý gì?”
“Như vậy đi, nhân lúc chưa ăn cơm tối, phân phó xuống dưới, làm thêm một ít thức ăn ngon đưa tới doanh trại của bào đinh, ừm, làm thêm món thịt luộc đi. Nói với bọn họ, nguyên liệu trong bếp có thể làm bao nhiêu món thì cứ làm bấy nhiêu món, để mọi người đều được ăn no, thiếu bạc cứ đến tìm ta lấy.” Bảo Ninh cười, “Cho các tướng sĩ ăn no xong, bọn họ liền an tâm, sẽ không ngươi nghĩ đông nghĩ tây giống như ngươi nữa.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Bảo Ninh, trong lòng Lưu ma ma đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Là bà chưa đủ trầm ổn, gặp chuyện này, bà không thể hiến kế để giúp Bảo Ninh giải tỏa ưu phiền cũng thôi, đằng này lại khiến nàng phải mất công trấn an lại bà.
Lưu ma ma hé miệng, muốn nói thêm điều gì đó, lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng phía sau lưng, bà quay đầu nhìn qua, đã thấy Bùi Nguyên bước vào, đang đứng cạnh cửa tháo đai lưng.
Lưu ma ma vô cùng thức thời lui xuống, đi làm những chuyện mà Bảo Ninh vừa mới phân phó.
Bùi Nguyên đem y phục treo vào móc áo trên vách tường, dậm dậm chân cho bông tuyết phủ trên giày rơi xuống, sau đó mới đi vào nội thất.
“Lại đây sưởi ấm một chút đi.” Bảo Ninh nhích mông sang bên cạnh, nhường ra một khoảng trống cho Bùi Nguyên, “Cả người chàng đều lạnh lẽo.”
Bùi Nguyên ngồi xuống, cánh tay tự nhiên khoác lên vai.Bảo Ninh, nghiêng đầu dùng đôi môi hơi khô cọ cọ gò má trơn mềm của nàng, “Một ngày không gặp, nàng… có nhớ ta hay không?”
Bảo Ninh liếc hắn một cái, ánh mắt Bùi Nguyên lúc này ảm đạm, u tĩnh giống một cái hàn đàm, tâm tình hình như rất tệ.
Bảo Ninh nhặt cái cời, chọc vào lòng bếp cho lửa lớn hơn, hỏi: “Bên ngoài có tuyết rơi sao? Ta thấy trên giày chàng có tuyết.”
“Ừm.” Bùi Nguyên ngắn gọn lên tiếng, lại cọ cọ mặt nàng, giọng thấp nói, “Nàng vẫn chưa trả lời, có nhớ ta hay không?”
“Ta không nhớ chàng, còn có thể nhớ ai?” Bảo Ninh vứt cái cời trong tay xuống, rúc người vào lòng Bùi Nguyên, nửa trấn an nửa oán thầm nói: “Trước kia ta ở kinh thành, tốt xấu cũng còn có sổ sách cần xử lý, có cửa hàng cần ta kinh doanh. Hiện tại lại chuyển đến đây, cả ngày chỉ quanh quẩn bên cạnh chàng, chờ hài tử được sinh ra, lại biến thành quanh quẩn bên cạnh hai phụ tử các chàng. Chàng đã được hời lại còn khoe mẽ, cần gì phải hỏi ta mấy lời như có nhớ chàng hay không, ta còn muốn hỏi chàng có cảm thấy ta phiền không đây.”
Bùi Nguyên thích nghe Bảo Ninh lãi nhãi nói với hắn mấy chuyện như thế này, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc, vòng tay ôm chặt lấy nàng, “Ninh Ninh nhà chúng ta thật biết cách khiến người khác đau lòng mà.”
Bảo Ninh tựa lưng vào trước ngực Bùi Nguyên, nhìn chằm chằm nồi cháo khoai lang trên bếp lò đang sôi ung ục, sau một hồi im lặng, nàng giống như chợt nhớ đến điều gì, đứng lên định đi ra ngoài: “Không được, ta phải đi nhắc nhở Viên Tử một tiếng, đừng thấy tuyết vừa rơi một chút lại chạy ra ngoài chơi, quá mức tinh nghịch! Bây giờ nó học xấu rồi, cả ngày thích ra ngoài tụ tập cùng đám tiểu hài tử kia, mấy lần trước ddều nghịch đến nỗi toàn thân đầy bùn đất mới chịu quay về, ta nói cũng không nghe.”
“Nam hài tử, thích chơi cứ để nó chơi, bị lạnh riết rồi cũng quen thôi.” Bùi Nguyên níu tay nàng lại, “Quản nhiều như vậy làm gì, khi còn bé nàng muốn ra ngoài chơi, cũng không muốn bị trưởng bối trong nhà canh chừng có phải hay không?”
Bảo Ninh do dự một chút, mới chậm rì rì ngồi xuống: “Hình như là vậy.”
Nàng dò hỏi: “A Nguyên, chàng đã phái người dò tìm tung tích của Đại hoàng tử sao?”
“Đã phái người đi.” Bùi Nguyên nghiêm mặt nói, “Nhưng núi Tề Liên quá lớn, nếu bọn họ thật sự muốn trốn, thì khó mà tìm được. Huống chi bây giờ trời lại đổ tuyết, nếu trận tuyết này quá lớn, bao phủ cả đỉnh núi thì việc tìm kiếm càng thêm khó khăn.” Có một câu hắn vẫn chưa nói, tuyết lớn như thế, bọn họ có thể sống sót hay không cũng chưa chắc được.
Bảo Ninh sờ sờ mặt hắn, không nhắc lại việc này nữa, đổi đề tài nói: “A Nguyên, mặt của chàng đã trở nên thô ráp, không còn mịn màng như trước kia nữa.”
Bùi Nguyên nói: “Thô ráp thành tảng đá cũng sẽ không dùng hương đan kia của nàng đâu, hết hi vọng đi.”
Bảo Ninh đẩy hắn một chút, không vui nói: “Hương đan của ta rất quý giá, chàng cho rằng chàng là ai, muốn dùng liền dùng sao?”
Bùi Nguyên bật cười.
Không lâu sau, bữa tối đã được chuẩn bị xomg, hai người họ vui vẻ ăn xomg cơm tối, liền lên giường ôm nhau ngủ, đang ngủ say lại bị tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài đánh thức.
Bùi Nguyên cau mày mặc y phục đi ra gian ngoài, đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Trần Già: “Vương gia, có chiến báo truyền về từ huyện Đại, nói đại quân Hung Nô thừa dịp đêm tối lại có bão tuyết đã tức tốc hành quân, lên đường vây công huyện Đại, hiện tại bọn chúng đang cách Đại Huyện chưa đầy trăm dặm!”
Sắc mặt Bùi Nguyên đại biến.
***
Cùng lúc đó, trên án thư của Huyện chủ huyện Đại – Túc Duy, có “mật báo” từ biên quan truyền đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]