Biết vì bản thân đến chậm nên đã khiến cả sơn trại đều bị huyết tẩy, trên đường trở về Ngụy Mông đều chìm trong tự trách và hối hận. Nhưng khi về đến vương phủ, hay tin Mẫn Mẫn đã vu oan giá họa cho hắn trước mặt Bùi Nguyên. Ngụy Mông lại càng bạo nộ, lòng dạ rối bời đau đớn.
Hắn gần như là chạy như bay đến trước cửa thư phòng, nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Mẫn Mẫn, trái tim Ngụy Mông đau xót, hắn dùng hết tất cả sức lực mới miễn cưỡng ép xuống lửa giận trong lòng, không hùng hổ tiến lên nắm lấy cổ áo nàng ta mà chất vấn, chỉ đơn giản vòng qua bên cạnh Mẫn Mẫn, đẩy cửa thư phòng ra.
Vừa mới vào cửa, một cái nghiên mực đen nhanh từ phía đối diện ném mạnh qua, bụp một tiếng, đập vào bức tường trắng sau lưng hắn, nghiên mực rơi xuống, mực đen trong nghiên loang ra một mảng thật lớn trên tường.
Ngụy Mông kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm, Bùi Nguyên đang chắp tay đứng phía sau án thư, mặt đầy tức giận nghiêm nghị chất vấn hắn: “Ngụy Mông, ngươi thật to gan! Ta tự hỏi không đối xử tệ bạc với ngươi, cùng ăn cùng ở, ta xem ngươi như huynh đệ chi thân. Bình thường, ta thấy ngươi cũng là người trung can nghĩa đảm, chí sĩ ái quốc, là anh hùng hiệp nghĩa, ta chưa bao giờ nghĩ rằng, ngươi thế nhưng lại ôm ý đồ xấu xa, thông đồng cùng tặc nhân dị tộc kia…. Ngươi có còn lương tri hay không? Quả thật quá mức vô sỉ, ngoan độc không ai bì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966940/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.