Đêm nay trăng sáng sao thưa, lớp tuyết mỏng treo trên cành cây, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.
Dưới cây thông đuôi ngựa cao lớn nhất có hai nam tử đứng chờ từ sớm. Một người lớn tuổi hơn, tóc mai đã hoa râm, khuôn mặt chín chắn trải qua nhiều thăng trầm trong. Một người trẻ tuổi hơn, bộ dáng giống hộ vệ của hắn. Hai người ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn về phương xa như đang chờ đợi thứ gì đó.
Không bao lâu, tiếng móng ngựa dẫm lên tuyết truyền đến, hai con tuấn mã lao từ xa lại gần, Nạp Châu híp mặt, nhìn hai người đứng vững trước mặt ông ta.
“Đến cùng con vẫn mang theo người tới.” Nạp Châu lắc đầu, cười khổ nói, “Không tin tưởng ta sao?”
“Không lẽ ngươi không dẫn theo người.” Giọng nói Ngụy Mông lạnh lùng nói, “Đừng nhiều lời, ngươi tới tìm ta muốn làm gì, đi thẳng vào vấn đề chính, ta không có thời gian kéo đông kéo tây với ngươi.”
Nạp Châu híp mắt nhìn Bùi Nguyên đứng sau hắn. Hai người bọn họ đều dùng miếng vải đen che mặt, không nhìn rõ mặt.
Ngụy Mông hiểu ý tứ của hắn, từ chối nói: “Hắn là phụ tá của ra, quá khứ của ta hắn không biết, không cần kiêng dè, ngươi cứ nói là được.”
Ánh mắt Nạp Châu loé lên một tia không vui.
Bùi Nguyên cũng đang âm thầm đánh giá lão Thiền Vu lớn tuổi này, dáng người cường tráng, đầu đội mũ da gấu, dù tuổi tác không còn trẻ, ông ta cố hết sức biểu hiện lòng chân thành và hiền lành nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966938/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.