Bảo Ninh lộ ra nét mặt không thể tin.
Hai người liếc nhau, Bảo Ninh hỏi, “Ngươi chắc chắn người cô nương đó tìm là Ngụy tướng quân chứ không phải là nam tử họ Ngụy khác trong phủ sao? Ta nhớ rõ ràng là trong hậu phủ cũng có một người họ Ngụy chuyên trồng hoa…” Tuy ông Ngụy đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng so với Ngụy Mông ông ta vẫn có khả năng là người đó.”
Trần Già nói, “Vô cùng chắc chắn, người nương đó tìm là là Ngụy tướng quân! Mẫn Mẫn cô nương cầm sợi dây kia trên tay, chính là muốn tự sát!”
Bùi Nguyên đứng lên giúp Bảo Ninh mặc y phục, “Tạm thời không ăn, đợi chút nữa ta kêu người đem về phủ, chúng ta trở về xem xét sau.”
Bảo Ninh nói được.
Nghe được thông tin chắc chắn, Trần Già vội vàng chạy ra ngoài báo tin.
A Sửu vẫn ngồi dưới đất. Dung mạo của nàng không xinh đẹp, ăn mặc cũng nghèo túng, nhìn qua không khác gì ăn mày. Trần Già sớm đã quên bản thân đụng ngã người này, lách qua A Sửu mà đi. Ánh mắt A Sửu âm trầm nhìn chằm chằm chân hắn, ngay lúc chân trái của hắn vừa bước qua, đùi phải hắn vừa nâng lên để bước chân còn lại qua thì liền gạt chân hắn, là Trần Gia bị vấp bay ra ngoài.
Trần Gia ” Ngao” một tiếng, sau đó rơi ầm vào cánh cửa bên cạnh.
Tiếng động ngã xuống của một tên nam nhân quanh năm tập luyện võ thuật cường tráng thật không thể coi thường, chưởng quỹ còn sốt ruột chạy đến xem, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966937/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.