Lạc Từ tiến sâu vào trong núi, quanh co bảy tám lần hơn một canh giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy một doanh trại dựng ở trên cao.
Trong lòng hắn biết rõ mình chắc chắc đã tiến vào địa bàn của bọn thổ phỉ, nhóm người mà suốt sáu tháng qua ngang ngược cướp bóc trên núi này. Chỉ là không thể ngờ được tên cầm đầu lại là một cô nương yếu đuối.
Lạc Từ liếc mắt nhìn A Sửu, trong lòng lặng lẽ đánh giá cô nương này bằng bốn chữ: Nhược bất cấm phong.
(*) Yếu đuối đến nỗi có thể bị gió thổi bay.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người bệnh họ Bùi này là một tháng trước, lúc đó Bùi công tử vẫn có thể đi lại được, chỉ là bị gãy một cánh tay, sắc mặt không được tốt lắm. A Sửu đưa Bùi công tử đến y quán của hắn, Lạc Từ chữa trị cho hắn, dùng một thời gian rất dài mới chuẩn đoán được hắn bị trúng một loại độc tên là Đỏ Đan Loại độc này độc tính rất mạnh, đa số bệnh nhân là vì bị rắn độc, chuột độc cắn bị thương, nếu không xử lý kịp thời thì sẽ mất mạng trong vòng hai mươi tư giờ.
Bùi công tử chặt đứt cánh tay để tạm thời ngăn chặn độc tố lan ra. Nhưng bởi vì độc vẫn còn ở trong cơ thể, ngấm vào xương cốt theo thời gian, nên trở thành như bây giờ.
Lạc Từ đã đi theo cha học cách sử dụng chất độc từ khi còn nhỏ, cũng có nghiên cứu một chút về loại độc này, hắn hứa với A Sửu sẽ nghiên cứu được thuốc giải trong vòng một tháng.
Chỉ là không ngờ rằng, độc này lại mạnh như vậy, lần nữa nhìn thấy Bùi công tử, hai mắt của hắn đã mù, ốm yếu ngồi trên giường, tai cũng không nghe rõ được.
Ánh mắt A Sửu sáng trưng, cầm thanh đao bên cạnh nhìn hắn, sốt ruột hỏi: “Có thể chữa được sao?”
Lạc Từ không nói chuyện, im lặng đem ba ngón tay đặt lên cổ tay của Bùi công tử, đối phương cảm nhận được hắn đang chạm vào, ôn hòa nói một câu tạ ơn.
Lạc Từ thầm nghĩ, thế này mới giống phản ứng của con người. Còn cầm đao uy hiếp, đây là chuyện người bình thường nên làm sao? Cuối cũng thì vẫn là cướp.
Hắn rất nhanh đã thu tay lại, càng thêm chắc chắc suy đoán lúc trước đây là độc Đỏ Đan, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy trắng, viết ra đơn thuốc hoàn chỉnh, đưa cho A Sửu, nói: “Thuốc ta đã mang đến, dựa theo liều lượng gói lại hết rồi, ở trong túi vải cột trên cổ ngựa, ngươi cầm đi nấu lên, phương pháp sắc thuốc viết phía dưới tờ giấy.”
Sắc mặt lãnh đạm của A Sửu thay đổi, len lén nhìn đám nam nhân ở bên cạnh, cả đám đều cúi đầu hoặc nhìn xung quanh, nhưng không ai trả lời.
Lạc Tử hỏi: “Ta nói không rõ?”
A Sửu tức giận nói: “Ta không biết đọc chữ!”
Lạc Tử nhìn cô ngạc nhiên: “Nhìn công tử nhà ngươi phong độ như vậy, còn tưởng rằng ngươi là nhà hoàn của một gia đình lớn, vậy mà một chữ cũng không biết sao?”
“Ta không phải nha hoàn, ta là hộ vệ!” A Sửu lườm hắn một cái, sau đó phất tay cho người đem hắn xuống, căn dặn: “Ngươi đi nấu thuốc!”
Lạc Từ lắc đầu: “Ngươi đúng là không hiểu phép tắc.”
A Sửu hừ một tiếng, cho người đỡ công tử nằm xuống, sau đó đi theo Lạc Từ về phòng bếp: “Ta giám sát ngươi, ta sợ ngươi đối với ta bất mãn, giở trò trả thù.”
Lạc Từ cười thành tiếng, không nói gì khác, đi đến chum nước múc nước.
Hắn cùng A Sửu nói chuyện phiếm, hỏi: “Công tử nhà ngươi sao lại bị thương, đắc tội với ai à? Người bình thường không thể có được loại độc này.”
A Sửu hung hăng lườm hắn: “Nói nhiều thế, ai cần ngươi lo!”
“Tại sao lại hung dữ như vậy, nhìn ta giống người xấu lắm à?” Lạc Từ vạch trần nàng: “Ta biết ngươi đang giả vờ, nghĩ là làm bộ dạng này thì ta sẽ sợ ngươi, đúng không? Cũng không cần như vậy, nếu như ta có ý định thì đã hại ngươi, dù ta không trốn thoát được, nhưng mà ta là người tốt.”
A Sửu ngồi trên đống củi, nghe thấy lời hắn nói thì mặt cứng lại vì chột dạ, nắm lấy que củi bên cạnh quát lớn: “Không cần nhiều lời!”
Lạc Từ không tức giận, cười nói: “Ngươi ngược lại rất trung thành, công tử bệnh thành như vậy cũng không bỏ rơi hắn, là yêu thầm hắn hả?”
“Ngươi cái tên tiểu bạch kiểm(*) này nói bậy gì thế.” A Sửu tức giận nói: “Ta tiếp tục ở bên công tử nhất định phải là vì yêu sao, không thể, bởi vì ta coi trọng nghĩa khí sao? Công tử đã cứu mạng ta, hiện tại ta bảo vệ hắn, có gì không đúng à? Tiểu bạch kiểm các người nội tâm thật cổ hủ thối nát, chỉ biết nói chuyện yêu đương, không hiểu cái gì là nghĩa khí giang hồ. Hơn nữa, cho dù công tử nhà ta soái khí, ta cũng không thích mẫu nam nhân này. Đừng nhìn ta, ta cũng không thích dạng người như ngươi!”
(*) Chỉ những người con trai nho nhã, yếu đuối. Có ý châm chọc, chửi xéo.
Lạc Từ tò mò hỏi: “Vì sao? Ta không soái khí?”
“Ngươi thật không biết xấu hổ.” A Sửu khẽ nói: “Tôi thích người da đen, thân hình phải cao, không được nói chậm và ghét nhất những người hay cằn nhằn.”
Lạc Từ chợt nhớ tới người đội trưởng cao gầy bên cạnh Tế Bắc vương, hình như tên là Trần Già, chợt thốt lên: “Ngươi có thể đi Tế Bắc vương phủ nhìn xem, nơi đó có lẽ có ý trung nhân của ngươi, vừa đen vừa cao, lại ít nói, cũng giống như ngươi, biết đánh nhau.”
Suy nghĩ của A Sửu bị nửa câu đầu của hắn hấp dẫn, không nghe thấy hắn nói cái gì gì ý trung nhân, vội vàng hỏi: “Tế Bắc vương phủ? Không phải đã lâu rồi không có người ở sao?”
“Hai tháng trước Tế Bắc vương đã trở lại, tiền tri phủ của huyện Phong bị lưu đày, ngươi không biết sao?” Lạc Từ nói: “Cũng đúng, ngươi luôn vì bệnh của công tử nhà ngươi mà chạy đi chữa khắp nơi, với lại nơi đây cách huyện Phong xa như vậy, tin tức không truyền đến, không biết là bình thường.”
Hơi thở của A Sửu chậm lại trong giây lát, thầm mắng bản thân sơ ý, ngay cả tin tức quan trọng như vậy cũng bỏ sót.
Nàng hỏi: “Tế Bắc vương thế nào rồi?”
Lạc Từ cổ quái nhìn nàng một cái: “Cái gì thế nào rồi?”
“Ta không có nói với ngươi.” A Sửu từ trên đống củi nhảy xuống, bước nhanh ra ngoài, khi đi tới cửa thì chợt quay đầu lại uy hiếp: “Chữa cho tốt, chữa không khoit ta giết chết ngươi!”
Lạc Từ nhếch miệng.
***
A Sửu quay lại phòng Bùi Triệt đang nghỉ, sắp xếp cẩn thận cơm nước sinh hoạt hằng ngày của hắn xong liền rời đi, một giây không ngừng thúc ngựa về phía huyện Phong.
Trước khi Bùi Triệt còn chưa bệnh thành thế này đã nhiều lần đi tìm tin tức của Bùi Nguyên, nhưng nơi này cách kinh thành quá xa, cũng không có tin tức giá trị nào. Về sau Chu đế nhiều lần phái người đi điều tra, Bùi Triệt mấy lần suýt bị phát hiện, dứt khoát tập hợp một ít nông dân nghèo khổ, chiếm núi làm vui, dựa vào vị trí địa hình dễ thủ khó công giữ vững mảnh đất này.
Về sau Bùi Triệt ốm. Nàng vội vàng tìm đại phu, không có sức lực đi tìm kiếm Bùi Nguyên, cho tới hôm nay từ chỗ Lạc Từ biết được Bùi Nguyên vẫn tốt, thậm chí còn được khôi phục vương tước, về lại đất phong.
A Sửu muốn tự mình đi gặp Bùi Nguyên, hỏi rõ ràng mọi chuyện xảy ra trong một năm vừa rồi, nếu như có thể, tìm sự giúp đỡ của hắn.
Nhưng nàng lại lo lắng, thời gian thay đổi, Bùi Nguyên có thể tin được không?
A Sửu không dám trực tiếp gõ cửa phủ của Tế Bắc vương, nàng kiếm một ngã tư ngồi xuống, bí mật quan sát động tĩnh trong phủ.
***
Chạng vạng tối, giẫm lên ánh mắt trời lặn, một đôi phu thê bước ra cửa Vương phủ
Nam nhân thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt trẻ trung lạnh lùng, mặc một áo khoác lông cáo màu đen. Trong vòng tay của hắn là một nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn, được bao chặt trong tấm áo khoác lông chồn trắng, nửa khuôn mặt của nàng được che bởi lớp lông tơ ở viền cổ áo, trên đầu mang một chiếc mũ lông màu hồng khói. Từ xa nhìn lại, giống như một quả bóng bằng lông.
Tay của nàng nằm trong tay áo của nam nhân, vừa ngửa đầu nói chuyện cười đùa với hắn, vừa chậm rãi đi về con phố phía Tây.
A Sửu nhìn một cái đã nhận ra nam nhân là Tế Bắc vương, liền lén lút theo sau.
Trông thấy hai người đi vào một quán bán tào phớ.
A Sửu ngơ ngác nghiêng đầu một chút, nàng ngồi xổm bên cửa tiệm, giả vờ kéo ống quần, tai dỏng lên nghe hai người nói chuyện.
Tiểu nhị thấy khách đến, ân cần muốn lau bàn, Bùi Nguyên từ chối, tự mình lấy khăn lụa trong tay áo ra, chấm nước trà lau bàn ghế một lượt. Tiểu nhị trong thấy Bùi Nguyên lấy khăn lụa ra mắt đều nhìn thẳng, một lúc sau mới phản ứng, cung kính hỏi: “Hai vị dùng gì?”
“Hai bát tào phớ, nửa cân táo tàu, thêm một lồng bánh hấp nữa.” Bùi Nguyên lấy một tờ giấy chi chít chữ ra nói tiếp: “Cẩn thận làm theo chú ý trên, đầy thì thêm tiền, làm không tốt thì một đồng cũng không có. Nhất là phải chú ý, bắt buộc dùng mỡ heo tươi mới, đồ ăn phải được rửa qua ít nhất ba lần, tay của các ngươi cũng phải rửa qua xà phòng.”
Tiểu nhị lúng túng nhận lấy: “Có ngay, ngài yên tâm!”
A Sửu ngồi ở cửa ra vào, trong lòng thầm nói: Đúng là bà mẫu
(*) Miêu tả một người lặp đi lặp lại một chuyện nhiều lần. Hay cằn nhằn.
Bảo Ninh tập mãi thành thói quen, vui vẻ chống cằm chờ đợi, cảm thấy nhàm chán, nghịch ngón tay của Bùi Nguyên để ở trên bàn.
Bùi Nguyên bất mãn nói: “Nhất định muốn ăn đồ ăn bên ngoài…”
Hắn vừa mới mở lời, Bảo Ninh liền nhìn về phía hắn, Bùi Nguyên ý thức được bản thân làm sai, liền nói: “Được rồi, ta ngậm miệng.”
A Sửu thầm nghĩ: Vương gia sợ vợ?
Bùi Nguyên nói: “Bỏ mũ xuống đi, để ở chỗ ta, có nóng không?”
“Hơi nóng.” Bảo Ninh lấy mũ xuống, lại muốn cởi áo khoác, Bùi Nguyên nói: “Chỉ cần mở khóa ra là được. Không được cởi ra, sẽ bị cảm lạnh.”
Bảo Ninh nghe hắn.
A Sửa khẩu hình nói: Như lão mẫu vậy.
Dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại nổi lên ghen tỵ, cảm thấy có chút hâm mộ.
Bảo Ninh dựa vào vai của Bùi Nguyên, nói chuyện với hắn, Bùi Nguyên lại trả lời một cách thờ ơ, bận rội dùng nước trà nóng rửa chén đũa.
Bảo Ninh như nhớ tới chuyện gì đó đứng thẳng dậy hỏi: “Không phải chàng đồng ý bắt huơu nai cho ta sao, hươu nai đâu?”
Bùi Nguyên dừng động tác lại, nhíu mày nhìn nàng, vốn muốn nói nàng đang mang thai, thời gian đâu mà hươu với cả nai? Nhưng nghĩ lại, hắn nói như vậy thật, Bảo Ninh sẽ không vui, về sau không biết có bao nhiêu phiền phức.
Hắn lời đến miệng thì sửa lại: “Ngày mai lệnh Ngụy Mông dẫn người lên núi bắt cho nàng.”
Bảo Ninh hài lòng nói: “Nhớ kỹ bắt hai con, ta muốn một đực một cái, ở một mình rất cô đơn.”
Bùi Nguyên nghe nói nữ nhân mang thai cảm xúc thường bất ổn, muốn cái gì phải là cái đó, phải chiều nàng ấy, liền gật đầu, ừ ừ ờ ờ nói: “Được.”
“Còn nữa, A Miên hiện tại cũng có thai, bụng nó có chút lớn, ta thấy nó mỗi ngày đều phải nằm trong cái chuồng nhỏ thật đáng thương, như vậy đi, ngày mai chàng mang theo tiền, đến trang trại cừu ở làng Tây đón phu quân nó về.” Bảo Ninh nói tiếp: “Cũng không biết ai là cha đứa nhỏ, vậy đón hết ba con về đi.”
Bùi Nguyên “hừ” một tiếng, quay đầu lại quát lớn: “Có thôi hay không, làm loạn cái gì?”
Bảo Ninh nói thầm: “Làm sao lại làm loạn, không có đạo lý sao?”
“Đón một con về là đủ rồi, không phải cha ruột cũng đã làm cha, không phải là để cho A Miên đỡ buồn sao?” Bùi Nguyên hết sức bình tĩnh giải thích với nàng: “Ngươi đón ba con cùng về? Ba con dê tranh giành A Miên, vậy chả phải loạn đến lật trời sao.”
“Vậy không được, con ra đời, cha ruột sao có thể không ở bên bầu bạn chứ? Nếu không A Miên sẽ rất đau lòng.” Bảo Ninh nói: “Nam nhân các người thật sự chả hiểu cái gì.”
Bùi Nguyên lạnh lùng nói: “Được được được, chỉ nàng hiểu, ngày mai sẽ đón về.”
Bảo Ninh tiếp tục nói: “Còn có Cát Tường và A Hoàng, hôn sự của bọn nó cũng có thể giải quyết được. A Miên có gia đình, nếu hai bọn nó chỉ có một mình, chả phải sẽ sinh lòng ghen tỵ sao? Ta thấy bọn hắn ở cùng một chỗ rất tốt, thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.”
Bùi Nguyên châm chọc nói: “Nàng là dê hay là chó, tại sao lại đem tâm tư của ba tiểu súc vật này hiểu được rõ ràng thế?”
Bảo Ninh nhíu mày: “Sao lại nói như thế!”
“Người làm mẹ chả phải đều thích nối sợi tơ hồng sao? Nàng đây là nối loạn uyên ương, bọn họ sẽ không thích!” Bùi Nguyên tức giận từ chối: “Cát Tường quá mạnh, A Hoàng quá yếu, Cát Tường quá cao, A Hoàng quá thấp, lúc lai giống, a Hoàng còn phải trèo lên ghế.”
Bảo Ninh nói: “Vậy chàng làm cho nó cái ghế là được, cùng lắm thì để ta cho người ôm nó. Có gì không thể giải quyết.”
Bảo Nguyên hỏi: “Quý Bảo Ninh, nàng là điên rồi sao?”
Bảo Ninh mất hứng đẩy hắn ra: “Nói chuyện thì nói đàng hoàng, sao chàng lại mắng chửi người chứ?”
Bùi Nguyên nói: “Nếu nàng quá rảnh thì đừng quản bọn A Miên A Hoàng, trước tiên tìm vợ cho Nguy Mông, có được không?”
Bảo Ninh chần chừ nói: “Ý kiến này không tồi…”
… A Sửu ngồi ở cửa nghe đầu óc đều choáng váng, nàng từ đầu đến cuối còn không hiểu rõ A Hoàng là ai, A Miên là ai, Cát Tường là cái gì.
Nghe không hiểu lại càng muốn nghe hiểu, A Sửu bắt đầu nôn nóng, nàng chống mắt đứng lên, muốn đi vào trong cửa hàng để nghe rõ hơn. Bên ngoài cửa vừa đúng lúc có tiếng bước chân, A Sửu đứng dậy liền “bịch” một tiếng đâm vào ngực Trần Già, ngã về phía sau, một cơn đau dữ dội truyền đến từ xương cụt.
A Sửu chịu đựng đau đớn, tức giận nhìn qua nói: “Ngươi…”
Trần Già căn bản không có để ý nàng, vội vàng đi về phía Bảo Ninh bọn hắn, nhỏ giọng nói: “Vương gia Vương phi, các ngài mau trở lại phủ một chuyến, vừa rồi mới tới một nữ nhân gọi là Mẫn Mẫn, nói mình một tháng trước cùng Ngụy tướng quân tình ý dào dạt. bây giờ nàng ở trước cửa vương phủ vừa khóc vừa gào, xung quanh bách tính vây lại rất đông, Ngụy tướng quân không biết phải làm gì, cho nô tài tới thông báo cho các ngài…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]