Chương trước
Chương sau
Bùi Tiêu vừa mới được Hình bộ thả ra, hắn đã thay y phục nhưng không có thời gian rửa mặt, đầu tóc thì rũ rượi, cằm cũng lúm nhúm râu xanh, không thấy nửa phần dáng vẻ công tử ôn thuận như trước.

Hắn cắt đuôi người Chu đế phái tới trông coi và mang theo mấy tàn binh sót lại đi thẳng lên hướng bắc, cuối cùng sau năm ngày đã đuổi đến đồi Dương Mã

Trời vừa chạng vạng tối, khi ánh hoàng hôn rực rỡ bao phủ đỉnh núi, trên núi không có nhiều câu cối, chỉ có những tảng đá và đất vàng, ánh nắng chói chang không có gì che chắn chiếu xuống thẳng xuống, Bùi Tiêu nhấc cánh tay che mắt.

Hắn nheo mắt lại, mơ hồ trông thấy trên đỉnh núi có một người một ngựa đứng thẳng, cả người hắn như được dắt kim quang.

Chỉ trong nháy mắt Bùi Tiêu đã nhận ra người đó là ai, tức giận rút kiếm ra, quát to: “Bùi Nguyên! Ngươi thật to gan, dám đứng đây chờ ta!”

Phía đối diện truyền đến tiếng huýt sáo dài, tựa như đáp lại hắn.

Lúc này Ngô Mân ý thức được tình huống không ổn, Bùi Nguyên không phải người liều lĩnh, hắn đơn phương độc mã đừng chờ kiêu ngạo như thế, nhất định đã mai phục sẵn, Ngô Mân muốn nhắc nhở Bùi Tiêu cẩn thận hành động, không được bốc đồng, nhưng Bùi Tiêu chịu vũ nhục như thế, trong tức khắc đầu óc choáng váng. Không đợi Ngô Mân mở miệng, hai chân Bùi Tiêu kẹp chặt bụng ngựa, nói lớn “Giá!”, rồi cầm kiếm giục ngựa chạy lên đỉnh núi.

Bùi Nguyên cũng rút trường đao từ sau lưng ra, lẳng lặng chờ đợi, khi hắn ta chỉ còn cách ba trượng, cũng hét lớn một tiếng xông ra.

Kiếm của Bùi Tiêu vung xuống phía đối diện, Bùi Nguyên tung đao ngăn cản, tiếng kim loại sắt ma sát phát ra âm thanh chói tai, Bùi Nguyên bỗng nhiên cười nói, giọng trêu chọc: “Tam ca, đuổi đến lâu như vậy, sợ là chưa rửa mặt đúng không?”

Mắt Bùi Tiêu trợn lên, giận dữ thét: “Ngươi đừng làm càn!” Cánh tay hắn dùng lực, lưỡi đao thuận lực vung lên, chợt đổi hướng, đâm đến trước mặt Bùi Nguyên, Bùi Nguyên ngả ra sau né tránh, ánh mắt Bùi Tiêu loé lên, trở tay đánh lên đầu chiến mã của Bùi Nguyên, Tái Phong bị chấn kinh, nó ngửa vó hí lên, Bùi Nguyên nhanh chóng điều khiển ngựa dời bước, kiếm của Bùi Tiêu sượt qua đuôi ngựa, một chùm lông đuôi bị đứt.

Bùi Nguyên lắc đầu nói: “Tâm tính Tam ca thật sự dơ bẩn.”

“Ta không đến đây cãi nhau với ngươi!” Bùi Tiêu tức giận với giọng điệu của hắn, Bùi Nguyên ngày càng vân đạm phong khinh thì Bùi Tiêu ngày càng nhục nhã, cảm giác bị đùa giỡn trong lòng bàn tay là điều hắn chưa từng trải, nó khiến trong lòng hắn khô tức như muốn phát cuồng.

Bùi Tiêu nhấc kiếm chỉ chóp mũi Bùi Nguyên, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta không biết ngươi hao tâm tổn sức cướp con của ta để làm gì, nhưng ngươi đừng tưởng đã đạt được ý nguyện! Bây giờ ta cho ngươi hai con đường, hoặc là ngươi ngoan ngoãn trả lại Viên Tử cho ta, thù oán trước nay của chúng ta xem như xoá sạch, sau này ai đi đường nấy. Hoặc là, ta trói ngươi lại, dùng ngươi đổi con ta, nhưng đến lúc đó ngươi còn mặt mũi hay không, coi như không liên quan gì đến ta!”

“Luôn mồm nói nhi tử của ngươi, da mặt người thật dày ha.” Bùi Nguyên cười nhạt trả lời một câu của hắn, cánh tay trái luồn ra sau lưng chống lên lưng ngựa, đùi phải khoác lên gối trái, nhìn Bùi Tiêu giương cằm huý sao, “Ta chưa từng gặp nam nhân nào như ngươi, nuôi nhi tử của người ta năm năm còn vui như thế, vô tư bác ái như thế, không thẹn với thân phận Thái tử. Đợi đến sinh thần năm nay của Tam ca, đệ đệ sẽ đích thân cắt may áo xanh nón xanh để tỏ lòng tôn kính, chắc hẳn Tam ca sẽ rất thích.”

Sắc mặt Bùi Tiêu thay đổi liên tục , cuối cùng quát lớn một tiếng: “Người đâu, bắt giữ tên tiểu tặc vô sỉ này cho ta!”

Binh sĩ phía sau nghe lệnh hắn, lập tức thúc ngựa tiến lên, trong lúc nhất thời bụi đất tung bay, tiếng “giết” vang trời.

Sắc mặt Bùi Nguyên không đổi, vẫn cứ nhìn thẳng phía trước.

Hắn chờ đợi thời khắc này.

“Có tặc tử muốn vượt quan ải!” Bùi Nguyên cầm đao giơ cao lên, lớn tiếng nói, “Tướng sĩ đồi Dương Mã ở đâu? Xông lên, bắt bọn hắn!”

Trong giây lát, hình như có tiếng sấm truyền đến, ba ngàn gót sắt như mây đen ùn ùn kéo đến, những nơi đi qua cát bụi bay đầy trời. Bùi Tiêu nhìn bốn phía, hắn quá sợ hãi, đối phương hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, tạo thành vòng vây bao quanh bọn hắn, tựa như tường vách sắt, bọn hắn không thể xông ra.

Sĩ quan phụ tá của hắn là Ngô Mân gần như chết lặng, lớn tiếng hỏi: “Điện hạ, phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi hỏi hắn thì làm được gì, hỏi ta này. Ta biết ngươi, tiểu Ngô đúng không?” Bùi Nguyên nghiêng người về phía trước, cười nói, “Ta chỉ cho ngươi con đường sống. Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống, đi quỳ từ dưới đất đến đây, gọi ta một tiếng “cha”, có lẽ ta nhìn từ phương diện tình phụ tử tha cho ngươi một mạng.”

“Ngươi dám láo xược!” Bùi Tiêu quá to, “Dù hôm nay ta có chết ở đây cũng phải chặt đứt một tay ngươi, báo thù cho ta!”

Hắn nói xong thì gầm lên một tiếng, phi ngựa lao về hướng Bùi Nguyên, Ngô Mân ý thức được tính toán của hắn, vung tay lên, tướng lĩnh sau lưng cũng lao về phía Bùi Nguyên, quát: “Bắt sống hắn, chúng ta vẫn còn đường xuống!”

Nhưng nhân số của bọn hắn chưa đến trăm người, đối diện với ba ngàn kỵ binh trước mặt như kiến hôi không chịu quay đầu, Bùi Nguyên điều khiển ngựa từ từ lui lại, tướng sĩ phía sau hắn tràn lên, buông tha cho Bùi Tiêu, chỉ bao vây nhóm người Ngô Mân. Chỉ qua mấy hơi thở dốc, các thân vệ của Bùi Tiêu kêu thảm rơi xuống đất, không một tiếng động.

Khắp mặt Bùi Tiêu dính đầy máu, trợn mắt nhìn Bùi Nguyên, hét lớn một tiếng, muốn tấn công nhưng đột nhiên có một cung tên bây tới, đâm giữa mông ngựa.

Con ngựa kia đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, nhận một mũi tên này thì kinh hãi chạy trốn, Bùi Tiêu nhất thời chưa kịp chuẩn bị, rơi xuống đất cát vàng, còn chưa đứng lên Bùi Nguyên đã tiến đến, cắm đao xuống búi tóc trên đỉnh đầu hắn, bắt gặp Bùi Tiêu trong cơn hoảng loạn. Bùi Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, mái tóc xõa tung, vậy mà chỉ dài ngang vai.

Ngụy Mông xuống ngựa, cười to lên, các tướng sĩ cũng cười thành tiếng.

Bị làm nhục so với mất đầu còn tàn nhẫn hơn, Bùi Tiêu cắn chặt răng đến run lên, tay chân hắn bị giữ chặt không thể động dẩy, chỉ có thể chịu đựng Bùi Nguyên lấn người tiến đến, ghé sát lỗ tai hắn nói khẽ: “Hôm nay ta không có cách nào giết ngươi, nhưng sớm sẽ có cơ hội, chúng ta rửa mắt mà chờ. Một đao này là đáp lại mối thù năm trước, cũng vì nói cho ngươi, đầu trên cổ ngươi là món đồ chơi trong lòng bàn tay ta. Còn có, sau khi trở vệ rửa cổ thật sạch, nhớ dưỡng tóc cho dài ra. Dù sao, đến lúc đó ta muốn treo đầu ngươi trước cửa thành cho công chúng đi qua chiêm ngưỡng, cổ ngươi dơ quá không dễ nhìn, tóc cũng quá ngắn, ta chưa thể buộc lại.

Nhìn ánh mắt Bùi Tiêu hận từ trong xương, Bùi Nguyên nâng người lên, cười nói: “Thì ra là Tam điện hạ, vừa rồi không nhận ra, ta còn tưởng tặc nhân vượt quan ải mới hạ sai lệnh, không cẩn thận mưu sát thân vệ của điện hạ, thật ngại. Bây giờ hiểu lầm được hoá giải, Ngụy Mông, đưa Tam điện hạ về.”

Ngụy Mông nhận lệnh, chào hỏi xong tức miệng cho người kéo Bùi Tiêu đứng dậy, cưỡng ép lôi hắn vào xe ngựa đã chuẩn bị xong, tự mình cũng lên xe, đoàn người đi thẳng về phía nam.

Nhìn bóng xe ngựa khuất dần, nụ cười của Bùi Nguyên cũng vụt tắt.

Hắn nhìn những thân vệ của Bùi Tiêu chết nằm trên đất, lạnh nhạt nói: “Tìm nơi tốt chôn bọn chúng.”

***

Sợ Bùi Tiêu gây chuyện, Ngụy Mông đi cùng hắn nửa tháng, một mạch đưa hắn đến cắn cứ của quân Ba Thục mới cười hì hì tạm biệt.

Bùi Tiêu gần như mất đi cảm xúc phẫn nộ.

Da mặt Ngụy Mông dày chẳng kém gì Bùi Nguyên, có lẽ bọn hắn là minh chứng cho câu “gần mực thì đen”, trên đường đi Bùi Tiêu cũng phản kháng, chửi mắng, nhưng phần lớn Ngụy Mông đều chỉ cười híp mắt an ủi hắn, nhưng Ngụy Mông này giống như quả pháo muốn nổ bất cứ lúc nào, trước một khắc còn cười, sau một khắc không kiên nhẫn được nữa, lập tức mắng chửi người.

Bùi Tiêu tự giễu nghĩ, người này giống như Bùi Nguyên, không có quy củ, bất chấp vương pháp và tôn trưởng. Nếu hắn không dùng thân phận Hoàng tử ngăn cản, nếu Chu đế không dặn đi dặn lại phải giữ mạng hắn, Ngụy Mông đã chặt đầu hắn ngay lập tức.

Hắn tựa như tù nhân bị giải vào quân trướng.

Thân vệ bên người chết dường như hết, ban đầu quân Ba Thục do Bùi Triệt thống lĩnh, khắp nơi đều là thân tín của Bùi Triệt, đối đãi với hắn phần lớn là thờ ơ. Bùi Tiêu ở đây như thuyền trôi dạt trên biển, tứ cố vô thân.

*Tứ cố vô thân: là nhìn quanh bốn phía không người thân thích, ý nói người sống đơn độc không nơi nương tựa, không có ai để cậy nhờ.

Trong đêm khuya thanh vắng, Bùi Tiêu lạnh mặt ngồi trong lều uống rượu, lúc trong lòng cuồn cuộn suy nghĩ, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Hắn nâng mắt nhìn qua, một nam tử mắt mà xanh lam đi tới, cười đùa gọi hắn: “Tam Vương tử người Hán, ngươi còn khỏe chứ?”

“Thuần Vu Loan?” Bùi Tiêu híp mắt nói, “Ngươi không an bài tốt chuyện Vương triều của ngươi, không ngại ngàn dặm xa xôi chạy đến chỗ ta làm gì?”

“Đương nhiên đến cứu mạng ngươi.” Thuần Vu Loan tự nhiên ngồi đối diện hắn, nâng chén uống rượu, cười nói, “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn chưa muốn hợp tác với ta sao?”

***

Nhóm người Bùi Nguyên đi không nhanh không chậm, về đến huyện Phong đã là mười ngày sau.

Bắc Yên có tất cả chín quận, trong đó có ba trấn huyện quan trọng nhất, theo thứ tự là trấn Cao Sơn, huyện Phong, và huyện Đại. Trấn Cao Sơn ở giữa, huyện Phong và huyện Đại ở hai bên cánh, tạo thành ba đỉnh của tam giác, phân bố như vậy là tốt nhất, bất kì trấn nào bị công kích đột ngột, hai trấn còn lại đều có thể phái binh cấp tốc chi viên. Mà nếu sáu trấn còn lại bị tập kích quấy rối, ba trấn huyện này đều có thể cấp tốc tiếp viện.

Khâu Minh Sơn đóng quân ở trấn Cao Sơn, mà đất phong của Bùi Nguyên là huyện Phong, hai thành cách nhau không xa, đi chưa đến ba canh giờ đã tới.

Sau khi Bùi Nguyên đến huyện Phong, trước tiên gửi thư cho Khâu Minh Sơn, muốn hẹn gặp mặt hắn càng sớm càng tốt. Nhưng chỉ một buổi gặp đơn giản đến một tháng sau vẫn chưa thành.

Lúc ban đầu, Khâu Minh Sơn không ở trong trấn Cao Sơn, ông đến biên giới tuần sát, Bùi Nguyên đợi ông ba ngày, khó khăn lắm mới nghe tin ông trở về, nhưng lại phát hiện một đám Hung Nô tập kích quấy rối cướp lương thảo và gia súc. Việc nhỏ như vậy chỉ cần phái một phó tướng ra đã giải quyết được, nhưng Khâu Minh Sơn nhất quyết tự mình đi, kể từ đó, Bùi Nguyên lại đợi ông năm ngày.

Từ khi Khâu Minh Sơn trở về, Bùi Nguyên không đợi hắn trả lời thư, lập tức muốn lên đường đếntrấn Cao Sơn, vừa mới tiến vào nha thự lại nhận được tin tức từ phụ tá bên cạnh ông. Nói bên kinh thành tức tốc hạ lệnh, muốn Khâu Minh Sơn đích thân liên minh với lão Thiền Vu, chiến sự ở phía nam căng thẳng, nếu như phương bắc tái chiến, quân nhu sợ là không theo kịp, cho nên tốt nhất không động binh, cần dùng phương pháp hoà giải. Bùi Nguyên lại đợi ông mười ngày.

Sau mười ngày, đến thời điểm phải thay quân.

Theo triều pháp nhà Chu, các binh đoàn chỉ đóng binh tại một nơi không quá ba năm, đề phòng thủ lĩnh trong quân và quan địa phương có quan hệ mật thiết, từ đó sinh lòng xấu, đối với triều đình và bách tính đều bất lợi, theo đó các binh đoàn thường xuyên thay đổi căn cứ. Ngoài ra, các binh sĩ nội địa tới bây giờ đều sống an nhàn sung sướng, cơ bản chưa từng gặp kẻ địch chân chính, mỗi ba năm sẽ đổi nơi đóng quân của một nhóm binh sẽ trong nội địa đến biên quan, tôi luyện bản lĩnh.

Quá trình thay quân khá rườm rà và diễn ra lâu, đương nhiên Bùi Nguyên không có tinh lực suy nghĩ chuyện của Khâu Minh Sơn, đợi tất cả xong chuyện, lại qua gần một tháng.

Trong thời gian này Khâu Minh Sơn có gửi mấy bức thư cho hắn, câu chữ không đến nơi đến chốn, nhưng không giống như trước kia, không sốt ruột mời hắn tới bữa tụ tập nhỏ. Rốt cuộc Bùi Nguyên đã hiểu, Khâu Minh Sơn đang trốn tránh hắn!

Bùi Nguyên không muốn chờ đợi, hắn tự chuẩn bị lên trấn Cao Sơn, mặc kệ ông ta đang tuần tra hay hội minh, đều phải gặp ông ta!

Trời vừa sáng, Bảo Ninh giúp hắn rửa mặt thay y phục. Bùi Nguyên sợ chậm trễ thời gian nảy sinh biến cố nên không ăn bữa sáng, Bảo Ninh đành phải gói cho hắn vài bánh bao khô để ăn trên đường, sau đó cùng Viên Tử tiễn hắn ra ngoài.

Chờ Trần Già dẫn ngựa đến, Bùi Nguyên nhìn Bảo Ninh nói: “Trước nay ra không biết, gặp ông ta một lần khó như vậy, như bị trúng tà. Lần này tuyệt đối không có đường ra.”

Bảo Ninh chắp tay trước ngực hành lễ, nhỏ giọng nói: “Ông trời phù hộ chàng.”

Trần Già dẫn Tái Phong đến, Bùi Nguyên thở nhẹ ra, tạm biệt Bảo Ninh, đang muốn lên ngựa, chợt thấy một tiểu lại chạy tới, hành lễ nói: “Điện hạ, tướng thủ thành mới nhậm chức bên huyện Đại tên Túc Duy tới, muốn bái kiền ngài!”

Cái tên Túc Duy này hắn từng nghe qua, là môn hạ của Tả tướng Đổng Ngọc. Đổng Ngọc cùng một phe với Bùi Tiêu, vẫn luôn ngấm ngầm đối đầu với hắn, Bùi Nguyên nghe nói Túc Duy lên đây đóng quân, trong lòng đã thăm mắng, bây giờ nghe nói hắn tới thăm, sắc mặt càng đen thêm.

Bảo Ninh nhìn thấy hắn thả chân giấm lên ngựa xuống, thấp giọng mắng một câu thô tục.

Viên Tử móc một cục kẹo nhét vào tay Bảo Ninh, Bảo Ninh cười híp mắt cho lên miệng, hỏi Bùi Nguyên: “Chàng có đi nữa không?”

Bùi Nguyên mắng: “Đi cái rắm!”

“Vậy ta về phòng ngủ.” Bảo Ninh dắt tay Viên Tử về, thương lượng với đứa nhỏ, “Viên Tử, chút nữa chúng ta tỉnh dậy đến quán nhỏ bán bánh hẹ ở phố đông đi, a di phần thêm thật nhiều ớt!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.