Bùi Tiêu vừa mới được Hình bộ thả ra, hắn đã thay y phục nhưng không có thời gian rửa mặt, đầu tóc thì rũ rượi, cằm cũng lúm nhúm râu xanh, không thấy nửa phần dáng vẻ công tử ôn thuận như trước.
Hắn cắt đuôi người Chu đế phái tới trông coi và mang theo mấy tàn binh sót lại đi thẳng lên hướng bắc, cuối cùng sau năm ngày đã đuổi đến đồi Dương Mã
Trời vừa chạng vạng tối, khi ánh hoàng hôn rực rỡ bao phủ đỉnh núi, trên núi không có nhiều câu cối, chỉ có những tảng đá và đất vàng, ánh nắng chói chang không có gì che chắn chiếu xuống thẳng xuống, Bùi Tiêu nhấc cánh tay che mắt.
Hắn nheo mắt lại, mơ hồ trông thấy trên đỉnh núi có một người một ngựa đứng thẳng, cả người hắn như được dắt kim quang.
Chỉ trong nháy mắt Bùi Tiêu đã nhận ra người đó là ai, tức giận rút kiếm ra, quát to: “Bùi Nguyên! Ngươi thật to gan, dám đứng đây chờ ta!”
Phía đối diện truyền đến tiếng huýt sáo dài, tựa như đáp lại hắn.
Lúc này Ngô Mân ý thức được tình huống không ổn, Bùi Nguyên không phải người liều lĩnh, hắn đơn phương độc mã đừng chờ kiêu ngạo như thế, nhất định đã mai phục sẵn, Ngô Mân muốn nhắc nhở Bùi Tiêu cẩn thận hành động, không được bốc đồng, nhưng Bùi Tiêu chịu vũ nhục như thế, trong tức khắc đầu óc choáng váng. Không đợi Ngô Mân mở miệng, hai chân Bùi Tiêu kẹp chặt bụng ngựa, nói lớn “Giá!”, rồi cầm kiếm giục ngựa chạy lên đỉnh núi.
Bùi Nguyên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966924/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.