Chương trước
Chương sau
Chu đế từ từ thuyết phục: “Nguyên nhi, trẫm biết xưa nay mình đối xử với con không đủ tốt, con có lòng oán tránh, nhưng mà, con vẫn là nhi tử mà trẫm tin tưởng nhất. Nên những thứ thuộc về con, sau này trẫm sẽ trả lại.”

Bùi Nguyên không tiếp lời này, nâng mắt lãnh đạm hỏi: “Bệ hạ muốn xử trí Tam điện hạ thế nào?”

Chu đế chột dạ trong chớp mắt, nỗ lực giữ bình tĩnh nói: “Đương nhiên tuân theo pháp lệnh, không vì chuyện riêng mà thiên vị.”

Bùi Nguyên hỏi: “Tội mưu phản, kết bè kết cánh, hãm hại trung lương, đầy đủ để xử tử. Nếu Tam điện hạ thật sự muốn lên đường, nhi thần làm đệ đệ, nên đưa tiễn một đoạn đường, không nên rời kinh ngay lúc này.”

Chu đế gượng cười, thử thuyết phục hắn: “Tam ca của con không phạm tội lớn như vậy, hắn đã làm một vài chuyện hồ đồ, trẫm phế chi vị Thái tử, nhưng tội không đáng chết, do một mình mẫu thân hắn gây lên. Trẫm sẽ đốc thúc Cung chính ti và Hình bộ mau chóng xử án, trả lại công đạo cho con. Về phần Tiêu nhi, hắn không thể ở lại kinh thành, trẫm chuẩn bị phái hắn xuống phía nam giám quân, lấy đó làm trừng trị, cũng cho con một công đạo. Hắn sẽ không cản trở con đường của con.”

Lời giải thích bất lực, chính Người cũng không tin, rời mắt qua chỗ khác, không dám nhìn Bùi Nguyên.

“Đã như vậy, Tam ca bị oan không thấu, còn muốn đưa hắn ngăn đích, đây là oan khuất quá lớn, nhi thần không thể ngồi trong kinh thành hưởng phúc.” Bùi Nguyên cười nói, “Bây giờ Hung Nô sắp tập kích quấy rối biên cảnh phương bắc, núi Tề Liên náo loạn vì trộm cướp, bách tính bị quấy nhiễu không thể làm ăn. Túc Duy tạm trấn thủ huyện Đại, đã mấy lần tiến đánh núi Tề Liên, nhưng tổn binh hao tướng, không thể tấn công, lòng bách tính hoảng sợ. Chẳng mấy tháng nữa đến tết, nếu chưa diệt trừ sơn phỉ, chắc chắn bách tính thất vọng với quân phòng vệ, trấn giữ biên cương quan trọng nhất là quân dân một lòng. Dân tâm vừa loạn, thủ thành thất thủ gần ngay trước mắt.”

Chu đế nói: “Ta lập tức truyền lệnh Khâu Minh Sơn tiến quân.”

Bùi Nguyên chắp tay nói: “Khâu tướng quân có thể làm trăm công ngàn việc tiêu diệt sơn phỉ, nhưng chỉ sợ không có thời gian tìm tung tích Đại điện hạ. Đại điện hạ mất tích gần một năm, nhưng chưa tìm được tung tích, hẳn người bất lực không muốn tìm, nhi thần nguyện nhận trọng trách này!”

Chu đế á khẩu không trả lời được, Người không tìm được lý do ngăn cản, môi khẽ động, thở dài nói: “Con không thể không đi sao?”

Bùi Nguyên ngầm thừa nhận, Chu đế lại hỏi: “Vậy con dự định khi nào về?”

Bùi Nguyên đáp: “Sự tình xong xuôi lập tức trở lại.”

Chu đế im lặng thật lâu. Tuổi của Người đã lớn, hai má phúng phính, mấy ngày nay như già đi mười tuổi, tóc cũng bạc hơn nữa.

Người bất lực gật đầu: “Cũng dược.”

“Nhi thần còn có một chuyện muốn nhờ.” Bùi Nguyên nói, “Tiểu Hoàng tôn đang được gửi nuôi trong cung Hoàng hậu, nhưng bệnh tình Hoàng hậu yếu đuối, chỉ sợ không để tâm chăm sóc. Viên Tử ở chung với nhi thần được một thời gian, quan hệ hòa thuận, không đành lòng nhìn tiểu Hoàng tôn còn nhỏ đã chịu khổ cực như vậy, xin ý chỉ tiếp đón tiểu Hoàng tôn, cũng thuận tiện để ý chăm sóc.”

Chu đế không quá chần chờ, Người rất muốn lấy lòng Bùi Nguyên, mà Viên Tử chỉ là con thứ, cũng không quan trọng.

Lúc này Người mới đáp ứng: “Ngày mai con lập tức tới đón.”

***

Khi Bùi Nguyên về nhà, còn chưa tới giờ chưa, phòng bếp đang nấu cơm, Bảo Ninh ngồi dưới mái hiên bày một dãy cái vò nhỏ, tự mình mở nắp ra nhìn.

Còn chưa đến gần, Bùi Nguyên đã ngửi thấy mùi thối truyền đến.

Hắn nhíu mày đi qua: “Đây là thứ gì?”

Vẻ mắt Bảo Ninh đau khổ nói: “Đó là mầm tỏi, ta ngâm tỏi trong nước, đánh thêm quả trứng gà vào, người ta nói làm vậy tỏi có thể nảy mầm, mọc ra mầm toi mới. Làm sao đây, mới bảy ngày chúng đã thối, cái này ăn thế nào đây.”

“Nàng, thứ này, nàng cũng có hể bỏ vào miệng.” Bùi Nguyên bịt mũi, nhìn Bảo Ninh sắp mở thêm cái vò khác, hắn lập tức ngăn cản nàng, “Đừng mở ra, toàn mùi chua hôi, còn muốn ăn cơm không! Mau chóng cho người tới vứt những thứ này đi.

Lưu ma ma nhanh chóng chạy tới, chào hỏi rồi cho người mang vò nhỏ xuống.

Bùi Nguyên dắt Bảo Ninh đi rửa tay, một bên mắng nàng: “Ta thấy nàng cũng ngốc, nàng bịt kín không cho thông gió, còn đậy cả nắp lên, mấy củ tỏi kia không buồn bực nên thối à? Nếu nàng không biết làm thì hỏi người ngoài, hoặc làm ít một chút. Nàng tự càn rỡ, còm làm một đống lớn, đây không phải chà đạp đồ vật sao?”

Bảo Ninh không phục: “Người ta cũng dùng bình sứ ngâm trứng gà, cũng cho nước vào, vì sao trứng gà không thối?”

Bùi Nguyên “hừ” một tiếng: “Là nàng ngốc hay là ta khờ?”

Bảo Ninh lẩm bẩm đi lau tay: “Ai ngốc trong lòng tự biết.”

Bùi Nguyên kéo nàng lại: “Lấy thêm xà phỏng, rửa sạch một chút. Mùi còn chưa bay đi, vẫn thối, nàng định lừa người gạt quỷ?’

Bảo Ninh cũng tức giận, lau nước trên tay lên vạt áo hắn, mắng: “Chàng bị sao vậy, đi ra ngoài một chuyến rồi quay về, hỏa khí lớn như vậy, không phải chỉ mấy củ tỏi thôi sao, thối thì thối, chàng trừng mắt làm gì, ta đây đền không nỏi hay sao! Trên đường ai cướp tiền của chàng, hay là giẫm chân chàng, chàng về đây âm dương quái khí châm chọc ta, chàng mắng ta thì có tác dụng gì, ta ngoài đánh nhau với người ta đi! Muốn thối thì thối cung nhau, thối đến bọ hung cũng ghét bỏ chàng, đừng trở về làm chướng mắt ta.”

Bùi Nguyên hỏi: “Bọ hung là cái gì?”

“Chính là bọ hung đó!” Bảo Ninh liếc hắn một chút, “Còn gọi là bọ ăn phân, Thiết giáp tướng quân, chàng cái gì cũng không biết, còn không biết xấu hỏ nói ta ngốc, quên trước kia ai nấu cơm cho chàng ăn à? Đây gọi là gì nhỉ, chàng bưng bát ăn cơm, đặt đũa xuống chửi chó má…”

Bảo Ninh ưỡn ngực cãi nhau với hắn, trong cơn giận dữ, mồm mép cũng lanh lợi hơn, lời ra đến miệng mới ý thức được mình quá càn rỡ, khó khăn lắm mới ngậm miệng.

Nhìn sắc mặt Bùi Nguyên dần đen lại, Bảo Ninh cảm thấy không ổn, quay người muốn chạy trốn, bị Bùi Nguyên nắm lấy thắt lưng, lạnh giọng hỏi: “Dám nói lại một lần nữa?”

“A Nguyên, ta biết sai rồi, sau này khi nói chuyện ta nhất định sẽ suy nghĩ…” Bảo Ninh cầm cổ tay hắn, nhỏ giọng cầu xin tha thứ, “Ta ta chưa rửa sạch đây, bây giờ đi rửa lại được không?”

“Quen thói xấu của nàng!” Bùi Nguyên cắn răng đặt nàng đứng trước ngực, bàn tay vung xuống, vỗ xuống đui nàng hai lần, Bảo Ninh kêu la, hắn lại giơ tay lên, “Kêu thêm một tiếng?”

Bảo Ninh không dám kêu nữa, vùi mặt trước ngực Bùi Nguyên, khó chịu một lát, đành nói: “Sau này ta không nuôi mầm tỏi nữa.”

Bùi Nguyên tức giận xách nàng ra: “Liên quan cái rắm đến mầm tỏi.”

Bảo Ninh ngoan ngoãn đứng đấy, biết mình nói nhầm, nàng không dám làm càn, cũng không dám nhìn thẳng Bùi Nguyên, lông mi run lên kéo tay hắn: “A Nguyên, đừng nóng giận…”

Tay của nàng vừa lạnh vừa mềm, mỗi lần Bùi Nguyên bị nàng đụng, không thể sinh ra một chút tức giận, lạnh mặ cầm ngược tay nàng đi vào nội thất.

“Những lời này ai dạy nàng?” Bùi Nguyên rủ mắt xuống liếc nàng: “Biết dỗ dành ta vui nên không sợ?”

“Sao lại thế.” Bảo Ninh phủ nhận.

Nàng đi theo Bùi Nguyên ngồi trên nhuyễn tháp, ôm cánh tay hắn, hỏi sáng chuyện khác, “Sáng nay chàng tiến cung à? Gặp ai vậy, Hoàng hậu hay là bệ hạ, nói chuyện gì quan trọng sao?”

Bùi Nguyên nói: “Gặp bệ hạ, ta xin ý chỉ đón Viên Tử về, hắn đã đồng ý, nói rõ sáng mai tới đón người.”

Bảo Ninh ngạc nhiên nâng người lên: “Thật sao?”

Bùi Nguyên tiếp tục nói: “Ta còn nói, biên quan không yên, ta nguyện lên Tế Bắc, tận sức cống hiện cho đất nước, hắn cũng đồng ý.”

Nụ cười của Bảo Ninh dần tắt ngủm, cảm thấy trào lên bất an: “Sao chàng đột nhiên muốn lên đó? Con nửa năm nữa đến tết, không bằng qua cuối năm nay, đầu xuân lại đi…”

Bùi Nguyên không có ý định giấu diếm nàng, dứt khoát nói: “Lá thư nàng giấu ta đã đọc được.”

Hơi thở của Bảo Ninh như ngưng trệ, trong chớp mắt đổi thành thẫn thờ.

“Yên tâm, những chuyện này ta sẽ xử lý, nàng không cần phiền lòng, nàng coi như đi chơi một chuyến, trải qua mùa đông ở vùng đất mới.” Bùi Nguyên xoa tóc nàng, cười nói, “Tuyết ở đó dày hơn chỗ trước kia chúng ta từng ở, chúng ta sẽ đến huyện Phong, nơi ấy dựa vào núi cao rừng rậm, sói tuyết và gấu có thể xuất hiện, còn có hươu ngốc. Nàng chưa từng thấy qua hươu ngốc, dáng vẻ của chúng rất giốn hươu sao, nhưng bị đần đội, thợ săn cầm tên đi săn nó, nó chẳng những không biết chạy đi, còn lao về hướng thợ săn, người người ta săn bắn nàng chắc chắn sẽ thích.”

Bảo Ninh không bị hắn đưa lên trời, khẩn trương cầm tay hắn hỏi: “Viên Tử cũng đi cùng chúng ta sao? Bên Bùi Tiêu thế nào rồi, hắn sẽ bị xử tử sao, nếu như hắn không chết, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Chàng còn nhớ những lời mẫu thân của Viên Tử nói không, nói Bùi Tiêu giữ lại Viên tử để tìm cha hắn, chỉ có cha của Viên Tử mới giải được độc trên người hắn…”

Bùi Nguyên vỗ lưng nàng chấn an: “Chỉ cần hắn không đuổi theo giữa đường, chờ chúng ta đến huyện phong, tay hắn dài đến đâu cũng không duỗi đên. Chúng ta sẽ đi qua đồi Dương Mã.”

Trong đầu Bảo Ninh đột nhiên thông suốt: “ Ta nhớ ta rồi, lúc trước Khâu tướng quân đưa cho chúng ta một lệnh bài, là binh phù điều thủ vệ đồi Dương Mã.”

Bùi Nguyên gật đầu: “Ba ngàn kỵ binh chặn đường kẻ hấp hối sắp chết, không khác dùng dao mổ trâu giết gà, đầy đủ,”

***

Biết ba ngày sau Bùi Tiêu được thả ra, Bùi Nguyên xuất phát trước hắn hai ngày.

Đồi Dương Mã là quan ải gần nhất, chỉ cách Tế Bắc chín quận huyện, nếu ngựa chạy nhanh, xuấy phát từ kinh thành đến đó chỉ mất khoảng ba ngày. Bảo Ninh và Viên Tử ngồi trên xe, xe ngựa đi không nhanh, chậm hơn hai ngày. Bọn hắn vừa đến đồi Dương Mã nghĩ ngơi và chỉnh đốn lại, cho người đi sau coi chừng bẩm báo, quả nhiên Bùi Tiêu cũng lên đến, mang theo khoảng một trăm tinh vệ.

Bùi Nguyên để Bảo Ninh và Viên Tử ở lại thành, tự mình mang thanh trọng đao, cưỡi ngựa, chậm rãi đi đến đường Bùi Tiêu phải qua đợi hắn.

Từ một nơi bí mật gần đó, ba ngàn binh tinh nhuệ ẩn núp, chỉ chờ một tiếng ra lệnh.

***

Sau khi Bùi Tiêu ra ngục giam, nhận được ba tin tức.

Đầu tiên là ngoại tổ phụ của hắn là Cao thái phó bị bắt giữ, chọn ngày xử trảm, Cao gia và đông đảo môn khách chết thì chết, nhốt thì nhốt, trốn thì trốn. Thứ hai là mẫu thân của hắn Cao Quý phi tự đền đội, treo cổ tự vẫn trong địa lao nhỏ hẹp của Cung chính ti, thi cốt được mai táng qua loa.

Thứ ba là con của hắn nằm trong tay Bùi Nguyên, đang trên đường lên phương bắc.

Nghe được hai tin tức trước, trên mặt hắn có chút bi thương, nhưng đã lường trước. Đến khi tâm phúc nói cho hắn biết Viên Tử bị mang đi, trong mắt Bùi Tiêu khó áp chế kinh hoảng, hắn không thể mất đi Viên Tử! Nếu như ngay cả Viên Tử cũng không nằm trong tay hắn, thì tương đương con đường phía trước của hắn bị vùi lấp!

Lúc trước dùng Yên Chi Mục vu hãm Bùi Nguyên thi quân, vì tránh khỏi nghi ngờ của Chu đế, hắn uống thuốc giải trước rồi tự mình uống cạn ly rượu độc, nhưng không nghĩ Công Tôn Trúc khống chế hắn, chỉ đưa một nửa thuốc giải, khiến từ trước đến nay độc chưa thanh. Bây giờ Công Tôn Trúc chết rồi, người duy nhất có khả năng giải độc là nhi tử của Công Tôn Trúc là Công Tôn Từ, hắn có dự định mau chóng đăng cơ, đánh trống tung cờ dùng Viên Tử dụ dẫn Công Tôn Từ, lấy được thuốc giải. Bây giờ con đường đăng cơ của hắn bị ngăn cản, Bùi Tiêu lạc lõng nhưng cũng không e ngại. Chí ít hắn có thể sống thêm mười năm, mười năm này sẽ có vô số chuyện xảy ra, bằng thủ đoạn của hắn, chỉ cần hắn không chết, hắn có lòng tin đạt được tất cả.

Nhưng nếu mất đi Viên Tử, hắn không có cách nào giải độc, dù lên ngôi thì có ý nghĩa gì?

“Bên cạnh ta còn lại bao nhiêu người?” Bùi Tiêu hỏi phụ tá Ngô Mân đứng bên cạnh.

Ngô Mân đáp: “Còn chín mươi mấy người trước kia âm thầm bồi dưỡng, tư binh đều bị thu, đây là binh lực cuối cùng có thể bảo vệ chúng ta, nếu không quá cần thiết không thể bại lộ.”

Bùi Tiêu lạnh lùng nói: “Dẫn đến, cùng ta lên phương bắc.”

Ngô Mân chần chờ nói: “Điện hạ, nhưng lệnh của bệ hạ là, phái người mau chóng xuống phía nam…”

Hai mắt Bùi Tiêu sắp rách ra, gầm lên: “Ta nói cùng ta lên phương bắc!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.