“Bảo Ninh!”
Bùi Nguyên nhìn thấy tình cảnh như vậy thì vội vàng chạy tới. Bảo Ninh của hắn như hồ điệp bay trong gió, từ trên lầu cao rơi xuống, gió đêm thổi qua khiến váy nàng bay bổng.
Bùi Nguyên chỉ cảm thấy thời khắc này hô hấp của mình như ngừng lại, máu trong người chảy ngược dòng, mắt đau như muốn nứt ra.
Đám người kinh ngạc hô lên, Bùi Nguyên nổi giận gầm một tiếng, chạy vội tiến đến, trong giây phút Bảo Ninh sắp chạm đất, hai tay Bùi Nguyên vừa hay bắt trúng eo nàng. Hắn thừa cơ kéo nàng vào lồng ngực, ôm nàng lăn trên mặt đất vài vòng, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Phiến đá cứng khiến mỗi khối xương đều cảm thấy đau, Bùi Nguyên nằm ngửa trên nền đất, không để ý đến hô hấp, vội vàng vuốt tóc Bảo Ninh: “Sao rồi? Ninh Ninh, ngã đau không? Đau chỗ nào, trả lời ta một câu thôi ——”
Giọng nói lo lắng của Bùi Nguyên lập tức dừng lại khi nhìn thấy vết máu trên lòng bàn tay mình.
Dưới ánh trăng rằm, tay hắn nhuộm máu đỏ tươi, trong thoáng chốc Bùi Nguyên không thể nghĩ gì khác. Bảo Ninh của hắn làm sao vậy, sao lại chảy nhiều máu như vậy?
“Ninh Ninh?” Bùi Nguyên vỗ nhẹ mặt Bảo Ninh, gọi tên của nàng. Nhưng vẫn không có ai đáp lại hắn, nỗi hoảng sợ cực lớn trào lên từ đáy lòng, Bùi Nguyên có gắng đứng lên, ôm chặt Bảo Ninh vào trong ngực, đẩy đám người dáng một bên rồi chạy về hướng Thái y viện, “Nàng kiên trì một chút, ta đưa nàng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966907/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.