Bùi Nguyên nhìn thấy tình cảnh như vậy thì vội vàng chạy tới. Bảo Ninh của hắn như hồ điệp bay trong gió, từ trên lầu cao rơi xuống, gió đêm thổi qua khiến váy nàng bay bổng.
Bùi Nguyên chỉ cảm thấy thời khắc này hô hấp của mình như ngừng lại, máu trong người chảy ngược dòng, mắt đau như muốn nứt ra.
Đám người kinh ngạc hô lên, Bùi Nguyên nổi giận gầm một tiếng, chạy vội tiến đến, trong giây phút Bảo Ninh sắp chạm đất, hai tay Bùi Nguyên vừa hay bắt trúng eo nàng. Hắn thừa cơ kéo nàng vào lồng ngực, ôm nàng lăn trên mặt đất vài vòng, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Phiến đá cứng khiến mỗi khối xương đều cảm thấy đau, Bùi Nguyên nằm ngửa trên nền đất, không để ý đến hô hấp, vội vàng vuốt tóc Bảo Ninh: “Sao rồi? Ninh Ninh, ngã đau không? Đau chỗ nào, trả lời ta một câu thôi ——”
Giọng nói lo lắng của Bùi Nguyên lập tức dừng lại khi nhìn thấy vết máu trên lòng bàn tay mình.
Dưới ánh trăng rằm, tay hắn nhuộm máu đỏ tươi, trong thoáng chốc Bùi Nguyên không thể nghĩ gì khác. Bảo Ninh của hắn làm sao vậy, sao lại chảy nhiều máu như vậy?
“Ninh Ninh?” Bùi Nguyên vỗ nhẹ mặt Bảo Ninh, gọi tên của nàng. Nhưng vẫn không có ai đáp lại hắn, nỗi hoảng sợ cực lớn trào lên từ đáy lòng, Bùi Nguyên có gắng đứng lên, ôm chặt Bảo Ninh vào trong ngực, đẩy đám người dáng một bên rồi chạy về hướng Thái y viện, “Nàng kiên trì một chút, ta đưa nàng đi tìm Đại phu.”
Đại Thái giám bên cạnh Chu đế là Khương Yển muốn cản hắn: “Tứ Hoàng tử, Thái y đang trên đường tới, ngài chờ ở đây là được…”
“Cút!”
Thanh âm của hắn quá lớn, Bảo Ninh ghé sát trước ngực hắn, bị trấn động lên ho khan mấy tiếng, nàng dần tỉnh lại.
Tai Bùi Nguyên như bị bịt kín trong lồng, tiếng “ong ong” tác hưởng, không nghe được gì khác. Hắn sờ thấy y phục Bảo Ninh trơn nhẵn máu, toàn thân hắn như rơi vào kẽ nứt của băng tuyết. Hối hận, tự trách, hắn không nên để Bảo Ninh tới Trường Thu cung, hắn không nên tiến vào mớ hỗn độn này một lần nữa! Nếu như không phải vậy, bây giờ hắn và Bảo Ninh ngồi ở nhà ăn bữa cơm đơn giản, nàng sẽ không phải chịu đựng kinh hãi và thống khổ này…
Bảo Ninh rất sợ đau, nàng đổ nhiều máu như vậy, nhất định sẽ rất đau…
Bảo Ninh nắm chặt cổ áo hắn, nhắm mắt hừ hừ: “Chàng đặt ta xuống…”
Bùi Nguyên vẫn không nghe thấy, mắt hắn đỏ ngầu, chỉ lo chạy về phía trước, Bảo Ninh hít sâu một hơi, hơi ngẩng cao đầu ghé sát tai hắn: “Bùi Nguyên, dừng lại! Chàng chạy nhanh khiến ta buồn nôn!”
Bảo Ninh ọe một tiếng: “Ta vừa ăn nấm độc, bụng không tốt, chàng đừng lắc mạnh…”
Lần này Bùi Nguyên nghe thấy, chân hắn chần chờ dừng lại, cúi đầu nhìn, sắc mặt Bảo Ninh vì nôn khan mà ửng hồng, khóe mắt ẩm ướt, như chịu ủy khuất nhìn chằm chằm hắn: “Chàng chạy nhanh như vậy là gì, ta vô cùng đau bụng, chàng không thể đi chậm một chút sao?”
Bùi Nguyên cảm giác mình giống như đang nằm mở, nhảy khỏi sợ hãi sâu vô tận, rơi vào vui mừng to lớn, hắn không thể tin hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Bảo Ninh nói: “Đau bụng.”
Bùi Nguyên hỏi: “Không có vết thương khác.”
Tay Bảo Ninh ôm cổ hắn, lắc lư bắp chân và cái mông, không cảm thấy chỗ nào có cảm giác đau đớn, trả lời chắc chắn: “Không có.”
Bùi Nguyên chợt thở phào nhẹ nhõng. Lòng hắn vẫn còn sợ hãi, môi dán lên trán Bảo Ninh, than thở nói: “Bảo bảo, nàng sắp làm ta sợ muốn chết.”
Bảo Ninh cũng sợ hãi, nàng không phải người to gan, trong nháy mắt vừa rồi, nàng cảm thấy mình sắp chết. Nếu không có người ngoài ở đây, nàng nhất định sẽ khóc với Bùi Nguyên, nhưng bây giờ không phải lúc khóc.
Bảo Ninh âm thầm dụi nước mắt vào ống tay áo Bùi Nguyên, muốn nhảy xuống: “Chúng ta quay lại đi.”
“Không cần.” Bùi Nguyên không buông tay, kiên định nói: “Ta ôm nàng.”
Bảo Ninh không tranh được với hắn, chỉ có thể khuất phục.
Thế là, Chu đế cùng chúng thần trông thấy, hình như vừa rồi Tứ Hoàng tử như Lệ quỷ điên cuồng ôm Vương phi lao ra, bây giờ như biến thành người khác, sắc mặt bình thản ôm Vương phi của hắn quay lại. Hắn đặt Bảo Ninh xuống đất, cởi áo ngoài của mình choàng lên vai nàng, ánh mắt tỉnh táo như thường.
Có người tinh mắt phát hiện, Tứ Hoàng tử thậm chí còn tâm tư động tay động chân, nhờ tay áo che khuất mà xoa bụng người ta.
Đám người hai mặt nhìn nhau, cảm thán Tứ Hoàng tử trở mặt quá nhanh, vượt tầm sức người thường.
Bùi Tiêu đi từ trên lầu xuống, nhìn Bảo Ninh trong ngực Bùi Nguyên, thấy nàng không sao, sau khi lo lắng buông xuống lại cảm thấy có một tia chua xót.
Vừa rồi Bảo Ninh ngồi trên bệ cửa sổ, hắn đưa tay muốn cứu nàng, hoàn toàn xuất phát từ bản tâm, không có một phần tính toán. Nhưng từ trong ánh mắt hắn có thể đọc được, Bảo Ninh hầu như không tin. Nàng tình nguyện ngồi ở kia tìm nguy hiểm, chờ Bùi Nguyên tới ứng cứu, nhất quyết không chịu tin hắn.
Hắn không đáng tin như vậy sao?
Bùi Tiêu dời mắt qua chỗ khác, không còn nhìn hình bóng hai người ôm nhau.
Đầy tiên Chu đế lo lắng, thấy Bảo Ninh và Bùi Nguyên đều không sao, mới nói: “Vừa rồi Bùi Tiêu đã kể lại những chuyện xảy ra, chuyện do một Thái giám tên Triệu Tiền trong cung của Quý phi gây nên, lúc trước hắn có thù oán với Nguyên nhi, cho nên mượn cớ này hành hung, muốn gây bất lợi cho Bảo Ninh. Cũng may Bùi Tiêu kịp thời đuổi tới, kết liễu Triệu Tiền dưới đao kiếm, nhưng vẫn chậm một bước, không giữ chặt Bảo Ninh, khiến nàng ngã từ trên lầu xuống.”
Người không xưng Thái tử hay Tiêu nhi, chỉ gọi Bùi Tiêu, nghe xưng hô thế này, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên tế nhị.
Bùi Tiêu đương nhiên nhận thấy, vành môi thẳng băng, không nói gì khác.
Chu Đế ôn hòa hỏi Bảo Ninh: “Là như vậy sao?”
Bảo Ninh trầm mặc trong chớp mắt, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: “Không phải!”
Chúng thần bắt đầu xôn xao.
Chu đế nheo mắt lại, Bùi Tiêu cũng khiếp sợ quay đầu, nhìn chằm chằm hai mắt Bảo Ninh, trong lòng hắn thầm có dự cảm không tốt, có lẽ nàng nghĩ…
Bảo Ninh hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Do Thái tử đẩy nhi tức! Chuyện Triệu Tiền ép nhi tức đến cửa sổ là thật, hắn ta nói Cao Quý phi xúi giục giết hại nhi tức, sau khi hắn nói xong, nhi tức đốt tín hiệu phong hoả, Triều Tiền bối rối kề kiếm sát mũi nhi tức, ngay lúc đấy Thái tử đuổi tới. Hắn sợ sự tình bại lộ, muốn thay mình rửa sạch tội cho Quý phi, nên một kiếm giết Triệu Tiền, hắn lại cầm kiếm đâm tới, nhi tức ngửa ra sau ngã xuống.”
Nàng hoàn toàn nói bậy!
Tâm Bùi Tiêu như bị sét đánh, ngực chập trùng một lát, hắn quỳ xuống lớn tiếng nói: “Mỗi câu nhi thần nói là thật, thỉnh Phụ hoàng minh giám!”
Bảo Ninh cũng rưng rưng quỳ xuống nói: “Thỉnh bệ hạ tra rõ việc này, đòi lại công đạo cho nhi tức!”
Chu đế cho người đỡ Bảo Ninh lên, Người thất vọng nhìn Bùi Tiêu, không phán đoán ngay lập tức, chỉ phất tay nói: “Nguyên nhi, con mang Vương phi đi nghỉ trước, chắc hẳn nàng đã rất mệt, con chăm sóc nàng một hồi, sau đó đến Thái cực điện, trẫm có lời muốn nói.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]