Trong lúc do dự, Bảo Ninh không biết có nên mở hay không.
Phong thư được đặt trong ngăn bí mật sau một bức họa. Đã đặt trong ngăn bí mật, chắc chắn năm đó Hiền phi nương nương không hi vọng có người khác tìm thấy nó.
Phát hiện ngăn bí mật cũng là trùng hợp. Nàng ăn phải nấm độc, ngoại trừ hoa mắt chóng mặt còn cảm thấy muốn nôn khan, theo ký ức tìm đến cái ống nhổ trong một góc bên cạnh sạp giường.
Mặc dù chưa từng đặt chân đến Tỏa Dương cung, nhưng kiến trúc nơi này giống y chang lầu nhỏ trong Tế Bắc Vương phủ, Bảo Ninh đi xung quanh cảm thấy quen thuộc, dù cho bây giờ không có ánh nến, nàng cũng giống người mù quen nhà quen cửa, có thể tìm chính xác mỗi một vị trí.
Sau khi tháo ống nhổ, bất ngờ, trong gian phòng yên tĩnh phát ra tiếng “cùm cụm” nhỏ. Thanh âm kia quá nhẹ, Bảo Ninh còn tưởng mình bị ảo giác, nhưng khi nàng tiếp tục xê dịch ống nhổ vài lần, rồi đặt nó lại vị trí cũ, nghe thấy một tiếng rất nhỏ vang lên, Bảo Ninh ý thức nó giống tiếng mở cửa. Tiếng mở cửa, nói rõ hơn đây có lẽ là cơ quan đã ở.
Sau đó nàng chú ý đến gạch đá dưới chân, nhờ ánh trăng, có thể nhìn thấy đây là bức tranh bát quái lộn xộn.
Trong Tế Bắc Vương phủ cũng có một bức tranh như này, lần đầu nhìn thấy nàng cảm thấy mới lạ, còn tìm hiểu một thời gian, xem mấy bộ sách. Chỉ là sau này cảm thấy thật buồn tẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966905/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.