Chương trước
Chương sau
Bảo Ninh bị hắn bóp đến nhảy dựng lên, quay qua nhìn xung quay, thấy không ai chú ý đến hai người, nàng mới thả lỏng trong lòng.

“Chàng có thể đứng đắn chút không?” Bảo Ninh nhỏ giọng nói với hắn. “Lấy hai cặp bát đũa sạch sẽ đến đây, đến giờ ăn cơm rồi.”

“Ăn cơm có ý nghĩa gì chứ.” Bùi Nguyên tiến lên một bước, đem Bảo Ninh ấn vào lồng ngực, cúi đầu hôn lên mi mắt nàng, “Trước kia chỉ làm chuyện này trong phòng, ta thấy hơi buồn bực, cũng không mới mẻ. Lần này đổi nơi thoáng mát hơn, có gió có trăng…”

Bảo Ninh cắt ngang lời hắn: “Còn có con muỗi độc.”

Bùi Nguyên kéo tay áo lên, búng trán nàng: “Nàng không hiểu phong tình.”

Bảo Ninh liếc nhìn hắn một cái: “Rõ ràng chàng đang làm càn làm rỡ.”

Nàng vỗ tay gọi hai con chó kia tới, ôm A Hoàng lên kiểm tra cổ của nó. A Hoàng đeo miếng ngọc kia có chút nặng nhọc, khiến một vòng lông ở cổ trụi lủi, có chỗ còn chảy máu. Bảo Ninh đau lòng chết mất, nàng cắt phần lông quanh chỗ bị chảy máu, bôi thuốc cho nó. Miếng ngọc bội cũng tháo ra, không đeo nữa.

Bùi Nguyên bị lời nói của Bảo Ninh làm chấn kinh, tức giận kéo tay nàng: “Nàng nói ta càn rỡ?”

Bảo Ninh nói: “Người ta nhìn rừng, cảm thấy cảnh vật phong hoa tuyết nguyệt, nghĩ ý làm thơ. Chàng ngược lại thì hay rồi, trong đầu không có gì tốt đẹp, chẳng lẽ không phải càn rỡ?”

Bùi Nguyên trừng mắt nói: “Nàng có lá gan lặp lại lần nữa?”

Bảo Ninh không để ý hắn, đặt A Hoàng xuống đất, thấy Lưu ma ma đi qua, nàng hỏi: “Bánh bột ngô hấp chín chưa?”

Bùi Nguyên gọi nàng, Bảo Ninh cũng không để ý tới, để hắn một mình đứng đấy phụng phịu.

Cát Tường im lặng ngồi một bên ngắm mây trời, thấy Bùi Nguyên vẫn chưa đi, nó liếc hắn một cái, một người một chó vừa hay đối mặt.

Không biết làm sao, đầu Bùi Nguyên co lại, chợt mắng nó một câu: “Chó quả phụ.”

Cát Tường híp đôi mắt nhỏ lại, không hiểu rõ cho lắm.

Bùi Nguyên lại nói: “À, mày cũng không phải quả phụ, ta thấy mày cả đời này cũng không tìm được nhà phu quân, vậy ngươi là chó gì nhỉ? Chó đáng thương.”

Cát Tường gầm rú lên, tâm tình Bùi Nguyên tốt hơn rất nhiều, về phòng thay y phục, rửa tay đi ăn cơm. Nhưng mặt vẫn lạnh như cũ.

***

Cơm tối ăn trong viện, Bảo Ninh và Bùi Nguyên ngồi đối diện nhau, thức ăn đặt trên bàn đá nhỏ, có bánh hấp, gà quay, cùng một vài món ăn kèm. Bảo Ninh đặt bánh bột ngô trong chén, xé phân làm đôi, đặt lên một tầng lá cải tai bèo được rửa sạch, gắp mấy miếng thịt gà xé, một chút dưa leo muối thái sợi, vài miếng khoai tây thái lát mỏng, chan thêm một thìa nước tương nhỏ, gói kỹ, đưa cho Bùi Nguyên.

“Chàng ăn đi, đừng nóng giận.”

Bùi Nguyên điều khiển đũa nhận lấy, lãnh đạm nói: “Ta không tức giận.”

Bảo Ninh liếc hắn một cái, ám chỉ có quỷ mới tin chàng. Nàng biết mình nói vậy chọc vào chỗ đau của Bùi Nguyên, cố ý làm hòa với hắn, tận lực tìm chủ đề hỏi: “Ban ngày sau khi chàng rời khỏi nhà thì không quay lại, chàng ăn trưa ở đâu?”

Bùi Nguyên đáp: “Cùng Ngụy Mông ra cửa một chuyến, ở phố tây.”

“À, phố tây nha.” Bảo Ninh gắp cho hắn miếng thịt gà, hỏi: “Ăn cái gì vậy?”

Bùi Nguyên đáp: “Ăn sủi cảo.”

“À, sủi cảo nha, thật ngon.” Bảo Ninh lại gắp cho hắn miếng thịt gà: “Hình như ở phố tây nhiều cửa tiệm bán sủi cảo, các chàng ăn ở cửa tiệm nào.”

Bùi Nguyên đáp: “Sủi cảo hấp của Trương đại tẩu.”

Người này lại thích tích chữ như vàng, không lẽ tức giận thật? Bảo Ninh xé đùi gà đặt vào chén hắn, cười tủm tỉm hỏi: “Bánh nhân gì vậy?”

Bùi Nguyên nói: “Thịt heo cải trắng.”

Nàng hỏi một câu, hắn đáp một câu, không có ý chủ động muốn tiếp chuyện cùng nàng. Bảo Ninh chỉ có thể kiên trì hỏi tiếp: “Vậy các chàng chấm tương gì?”

Cuối cùng Bùi Nguyên cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn thẳng nàng: “Cuối cùng nàng muốn nói gì?”

Bảo Ninh cũng nghiêm mặt, mày nhíu lại, nhỏ giọng nói: “Chàng không cảm thấy, giữa chúng ta hình như có một vài mâu thuẫn không thể giải quyết sao?”

Bùi Nguyên gói kỹ bánh bột ngô nhét vào miệng: “Không cảm thấy.”

Bảo Ninh đếm số trên đầu ngón tay cho hắn: “Từ khi chuyển đến Vương phủ, chàng nói xem chàng… bao nhiêu lần? Hình như là hai ngày ba lần. Ta cảm thấy rất mệt mỏi, chàng nhất định cũng cảm thấy rất mệt mỏi…”

“Ta không mệt.” Bùi Nguyên gắp đùi gà trả lại nàng, “Nàng mệt thì ăn nhiều một chút.”

Bảo Ninh vứt xấu hổ sang một bên, nàng quyết tâm, hôm nay nhất định phải nói rõ việc này với Bùi Nguyên: “Hôm nay trong phủ có hạ nhân bị bệnh, mời đại phu đến, ta nhìn thấy đại phu kia, thuận miệng hỏi một câu, nói chuyện the phòng quá độ sẽ như thế nào. Đại phu kia nói gì, chàng có biết không? Sẽ chết người đấy! Nhẹ thì dưới mắt đen như gấu trúc, thân thể gầy gò, tinh thần suy sụp. Nặng thì như bị trúng gió. Trúng gió sẽ bị làm sao, chàng biết không? Là chàng sẽ nằm trên giường, không thể động đậy được, còn ta phải hầu hạ chàng, bưng nước bưng cơm cho chàng, còn bưng bồn xí sát người chàng, nói không chừng miếng méo mắt lác…”

Bùi Nguyên càng nghe sắc mặt càng đen lại, “bộp” một tiếng quăng đũa xuống bàn: “Ai nói những lời này với nàng!”

“Chàng cũng đừng quản, đợi lát nữa ta cho chàng xem thứ này.” Bảo Ninh đứng lên, vội vàng vào trong nhà, cầm trong tay một trang giấy, đưa đến trước mặt Bùi Nguyên.

Mượn sắc trời mờ sáng, Bùi Nguyên thấy rõ ràng, nàng tự viết lịch vạn niên. Mỗi mốc thời gian đều dùng bút son hoặc bút đen đánh dấu, có ngày khoanh tròn màu đen, có ngày đánh dấu thập đỏ. Dấu thập to hơn vòng tròn rất nhiều.

Bảo Ninh giải thích nói: “Buổi chiều hôm nay ta nghiên cứu một chút về Chu Dịch chi đạo, vạn vật nương vào nhau hình thành và phát triển, dựa vào âm mà ôm lấy dương, âm dương hoà hợp. Cho nên ta vẽ tờ giấy này, sau này chuyện phòng the của chúng ta lấy cái này để chiếu. Mỗi năm ngày một lần, tương đối thích hợp. Chàng cũng có thời gian bổ sung tinh thần, ta cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái. Mà sau này con cái của chúng ta càng xinh đẹp thông minh, cha có thân thể tốt, nương cũng có thân thể tốt!”

“Nàng nói những lời này có liên quan gì đến Chu Dịch, đừng dội nước bẩn lên Chu Dịch.” Ánh mắt Bùi Nguyên nguy hiểm, thấy Bảo Ninh ngậm chặt miệng, hỏi: “Nàng nói xong rồi?”

Bảo Ninh “ừm” một tiếng, nói: “Còn có thứ này muốn cho chàng nhìn, định ăn cơm xong nhưng thấy chàng gấp gáp như vậy, vậy bây giờ mang ra luôn.”

Bùi Nguyên nhìn nàng lại chạy vào phòng, cầm một hộp gỗ ra, mặt ửng hồng đưa cho hắn.

Bùi Nguyên nhíu mày, áp ngón tay lên má nàng: “Sao hồng thế này, gió thổi lạnh?”

Bảo Ninh nói: “Chàng mở ra nhìn xem.”

Sắc mặt nàng không bình thường, Bùi Nguyên nhìn cái hộp kia một hồi, đưa tay ấn khoá. Trước khi mở ra, hắn suy tư vô số đồ vật có khả năng ở trong cái hộp này, Bảo Ninh khẩn trương như vậy, khẳng định không phải đồ tốt, chẳng lẽ muốn doạ hắn? Hay là gây họa?

Nhưng mở ra rồi, Bùi Nguyên liền trợn tròn mắt, thứ này hắn chưa từng thấy qua, không biết là gì.

Hình như làm bằng gỗ, giống như khuôn đúc, trống rỗng, hai đầu thông nhau, nhìn giống ống lúc lắc của trẻ con, nhưng nhỏ hẹp hơn. Dùng ngón tay sờ bên trong, rất mềm, nhưng không phải bông xốp, mà nó căng đầy mềm mại.

Bảo Ninh thấy sắc mặt hắn nghi hoặc, giải thích nói: “Nó làm từ da heo.”

Bùi Nguyên đặt thứ đó xuống, hỏi: “Rốt cuộc đây là thứ gì.”

Bảo Ninh khẩn trương nói: “Từ lúc ta gặp đại phu kia, vẫn đang suy nghĩ cái này, ta nghiên cứu chế tạo cả buổi chiều. Đã có thể nghĩ cách giúp chàng, cũng có thể giúp ta. Cho nên ta đặt tên cho nó là ‘ống vui sướng’!”

Nàng cầm ‘ống vui sướng’ lên, làm mẫu cho Bùi Nguyên nhìn.

Ban đầu nội tâm Bùi Nguyên bình tĩnh, hắn chỉ cho rằng Bảo Ninh lại tâm huyết dâng trào, muốn làm ra đồ chơi nhỏ mới, nhưng đợi nàng vén vạt áo hắn lên, sắc mặt Bùi Nguyên cứng đờ.

Bảo Ninh vén vạt áo, chỉ chỗ đó của hắn, nói: “Nếu ngón tay của ta là chỗ ấy của chàng.”

Bùi Nguyên trơ mắt nhìn Bảo Ninh ngượng ngùng nhưng kiên quyết, đem ngón tay nhét vào trong ‘ống vui sướng’ kia, nhanh chóng cọ xát mấy lần, sau đó rút ra, nhỏ giọng hỏi: “Chàng hiểu rõ chưa?”

Bùi Nguyên cảm thấy trong lòng căng lên, đầu óc choáng váng.

Hắn mấy lần mở miệng, muốn nói gì đó nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp, bàn tay cũng chầm chậm nắm thành quyền, cuối cùng quát lớn: “Quý Bảo Ninh!”

“Chàng đừng dữ dội như vậy!” Bảo Ninh đứng thẳng người, vội vã giải thích nói, “Ta muốn chàng tự dùng tay giúp bản thân thư thả, nhưng nếu dùng trực tiếp bàn tay sẽ đau, nên mới nghĩ ra cách này. Như này không phải tốt hơn sao, chàng thích giày vò như nào cũng được, da heo lại không biết đau, hơn nữa không quấy rầy ta đi ngủ.”

Trong lúc nhất thời Bùi Nguyên không còn lời nào để nói.

Hắn đoạt lại cái ống kia, nhét lại vào hộp, như thể ném mấy thứ bẩn thỉu đi, quẳng hộp vào góc tường: “Sau này đừng để ta nhìn thấy vật này!”

Bảo Ninh vắt chéo tay sau lưng, nàng đứng đấy, cao hơn Bùi Nguyên một chút, đối mặt với hắn.

Qua thật lâu, Bùi Nguyên mới bình tĩnh lại, hắn cố gắng nén giọng mình ôn nhu lại, hỏi: “Đối với chuyện này, ta khiến nàng không thoải mái?”

Bảo Ninh gật đầu: “Ừm.”

“Sau này ta sẽ sửa.” Bùi Nguyên kéo tay nàng, đặt vào trong lòng bàn tay mình, “Chúng ta còn nhiều thời gian, có thể chậm rãi rèn luyện, ta giúp nàng từ từ tiếp nhận chuyện này.”

Bảo Ninh nhíu mày: “Ta không thích, vừa ngại vừa đau.”

“Do ta làm không tốt.” Bùi Nguyên lặp lại, “Sau này ta sẽ sửa, chịu nghe suy nghĩ của nàng.”

Bảo Ninh bán tín bán nghi: “Thật?”

Bùi Nguyên nói: “Ta đã lừa nàng bao giờ chưa?”

“Ta nghĩ…” Bảo Ninh lại sờ tấm lịch vạn niên kia, “Ta nghĩ là, mười lăm ngày một lần…”

Bùi Nguyên xé tờ giấy kia thành hai mảnh, nghiêm nghị nói: “Nàng cứ mơ đi!”

“Nhưng hôm nay ta phải nghỉ ngơi.” Bảo Ninh biết vừa rồi quá mức, không còn để ý tờ giấy kia, ngược lại nói, “Chàng ngủ ngoan nhé, chân tay đừng lóng ngóng đụng ta, trong vòng ba ngày không được đụng vào ta.”

Bùi Nguyên xanh mặt nhìn nàng thật lâu, cuối cùng buông xuống, miễn cưỡng mỉm cười: “Được.”

Bảo Ninh nói: “Vậy chàng ăn cơm tiếp đi.” Nàng nói xong, chạy qua góc tường nhặt hộp kia lên.

Bùi Nguyên quát: “Đêm nay nếu nàng dám mang cái ‘ống vui sướng’ kia về phòng, tháng này cũng đừng nghĩ nàng vui sướng đến đâu!”

Bảo Ninh ngượng ngùng rút tay về: “Vậy ta đi tìm Lưu ma ma đun nước nóng, ăn cơm xong chúng ta tắm rửa.”

Gà quay vẫn mỹ vị như cũ, Bùi Nguyên nhai trong miệng, không còn tâm tình hưởng thụ như lúc đầu, hắn lo lắng suy nghĩ sâu xa, vì sao Bảo Ninh không thích làm chuyện này? Đến cùng trong đầu nàng chưa cái gì, lại còn nghĩ đến ‘ống vui sướng’ kia? Hắn phải làm gì đó… Mới có thể giúp Bảo Ninh thực sự thích chuyện này, thậm chí sau này còn chủ động?

***

Bùi Nguyên ăn cơm xong, ngồi bên ngoài yên tĩnh một lát, sắc mặt âm trầm đi vào phòng tắm.

Bảo Ninh lại rất vui, ân cần chuẩn bị xà bông thơm và quần áo mới, ngồi dưới ngọn đèn may áo váy, chờ hắn ra, lại tự mình đi tắm rửa. Gần đây Bùi Nguyên thường đi đến võ trường, y phục bị rách, vứt đi thì quá xa hoa lãng phí, chỉ cần vá lại một chút, hắn không mặc thì quyên tặng cho chùa miếu làm việc thiện cũng tốt.

Hết đường chỉ, Bảo Ninh lại vê chỉ xâu kim, Lưu ma ma mang tâm sự nặng nề đi tới, doạ nàng nhảy dựng một cái: “Sao vậy?”

Lưu ma ma nói: “Khâu tướng quân ghé thăm, nói muốn gặp người.”

Bảo Ninh không để ý nửa câu sau, nhìn phòng tắm một chút nói: “Vương gia sắp tắm xong, bẩm Khâu tướng quân chờ ở phòng khách một chút.”

Lưu ma ma nói: “Không có đến phòng khách, Khâu tướng quân đứng ở cửa sau, chỉ mời người qua.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.