Bảo Ninh bị hắn bóp đến nhảy dựng lên, quay qua nhìn xung quay, thấy không ai chú ý đến hai người, nàng mới thả lỏng trong lòng.
“Chàng có thể đứng đắn chút không?” Bảo Ninh nhỏ giọng nói với hắn. “Lấy hai cặp bát đũa sạch sẽ đến đây, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Ăn cơm có ý nghĩa gì chứ.” Bùi Nguyên tiến lên một bước, đem Bảo Ninh ấn vào lồng ngực, cúi đầu hôn lên mi mắt nàng, “Trước kia chỉ làm chuyện này trong phòng, ta thấy hơi buồn bực, cũng không mới mẻ. Lần này đổi nơi thoáng mát hơn, có gió có trăng…”
Bảo Ninh cắt ngang lời hắn: “Còn có con muỗi độc.”
Bùi Nguyên kéo tay áo lên, búng trán nàng: “Nàng không hiểu phong tình.”
Bảo Ninh liếc nhìn hắn một cái: “Rõ ràng chàng đang làm càn làm rỡ.”
Nàng vỗ tay gọi hai con chó kia tới, ôm A Hoàng lên kiểm tra cổ của nó. A Hoàng đeo miếng ngọc kia có chút nặng nhọc, khiến một vòng lông ở cổ trụi lủi, có chỗ còn chảy máu. Bảo Ninh đau lòng chết mất, nàng cắt phần lông quanh chỗ bị chảy máu, bôi thuốc cho nó. Miếng ngọc bội cũng tháo ra, không đeo nữa.
Bùi Nguyên bị lời nói của Bảo Ninh làm chấn kinh, tức giận kéo tay nàng: “Nàng nói ta càn rỡ?”
Bảo Ninh nói: “Người ta nhìn rừng, cảm thấy cảnh vật phong hoa tuyết nguyệt, nghĩ ý làm thơ. Chàng ngược lại thì hay rồi, trong đầu không có gì tốt đẹp, chẳng lẽ không phải càn rỡ?”
Bùi Nguyên trừng mắt nói: “Nàng có lá gan lặp lại lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966874/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.