Chương trước
Chương sau
“Việc này…” Lưu ma ma hỏi Bảo Ninh: “Người muốn xé xuống không ạ?”

“Giấy đã được dán lên, không bằng giữ lại một thời gian, mi tâm Bảo Ninh dãn ra, lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Buổi tối xé sau.”

Biện pháp của Bùi Nguyên quá thô bạo, nhưng ai nói thô bạo là vô dụng?

Dáng vẻ Miêu quản sự khiếp sợ nhìn tờ giấy, nghe Bảo Ninh nói không xé, hắn càng kinh ngạc hơn. Lúc này Bảo Ninh mới có tâm tư chú ý đến hắn, tuổi hơn bốn mươi, tướng mạo lương thiện, lại thấy bên cạnh hắn có tiểu thái giám tầm mười sáu, mười bảy tuổi, dáng dấp trắng nõn bóng loáng, ăn mặc không quá cao sang. Cũng không phải lôi thôi dơ bẩn, chỉ là quá cũ nát, nhìn cần thận, trên giày hắn còn có miếng vá màu đen.

Người ta thích mặc gì cũng không liên quan đến nàng, Bảo Ninh không quản, cười hỏi Miêu quản sự: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Miêu quản sự khom người đáp: “Rất tốt ạ, tạ Vương phi quan tâm.”

Bảo Ninh nhìn vào trong phủ, ánh mắt ra hiệu Lưu ma ma lấy một chút bạc ra, đưa cho Miêu quản sự: “Ngươi đổi nơi ở mới, chắn hẳn có nhiều đồ cần mua, cầm tiền này đi mua đi.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Bảo Ninh trông thấy rõ ràng, lúc tiểu thái giám bên cạnh hắn nhìn thấy túi tiền, nuốt nước miếng.

Miêu quản sự chối từ vài câu để lấy lệ, rồi cười nhận lấy, nói lời cảm tạ.

Bảo Ninh lại nói: “Thánh thượng có tấm lòng thì chúng ta xin nhận, thực cảm tạ, nhưng nói thật ra, trong phủ không cần quản sự. Chủ tử trong phủ ít, hạ nhân cũng không nhiều, bình thường ta chỉ thích hoa cỏ, không cùng người khác la cà, giao du đây đó, cũng có nhiều thời gian rảnh, những cửa hàng và điền trạch kia không cần quản sự giúp quản lý, sổ sách ta cũng tự xem. Nếu Miêu quản sự cảm thấy ở trong phủ thanh nhàn, tuyệt đối đừng trách móc, không phải ta không coi trọng ngươi, chỉ là bây giờ chưa cần dùng đến ngươi. Nếu Miêu quản sự không quen, ta sẽ xin Vương gia tấu Thánh thượng, điều nhiệm ngươi trở về Hoàng cung.”

Nghe mấy câu đó Miêu quản sự hết sức không tự nhiên, thầm nghĩ Vương phi này xuất thân phổ thông, tuổi tác lại nhỏ, vậy mà không dễ chọc. Mới gặp mặt lần thứ hai đã muốn chặn đường lui của hắn, đoạt chức quyền của hắn.

Miêu quản sự cười nói: “Thánh thướng phái lão nô tới đầu hạ, nào có đạo lý sẽ quay về. Lão nô chỉ là nô tài mà thôi, vẩy nước quét nhà quét sân, bưng trà đổ nước lão nô cũng sẽ làm, Vương phi thật sự đang đoạt đường sống của lão nô.”

Bảo Ninh ghét nhất những người đẩy tới đẩy đi là lên giọng. Nàng không muốn tiếp tục trò chuyện, mỉm cười gật đầu ra hiệu, cùng Lưu ma ma rẽ phải ở ngã ba hành lang, đi đến lầu lục giác nhỏ.

Lầu nhỏ được quét dọn sạch sẽ, còn được thông gió mấy ngày, lại điểm thêm nến hương, ngày hè ở bên trong rất râm mát.

Bảo Ninh không đi lên gác xép, chỉ ngồi ở lầu một hóng gió. Tầng một là nơi rất lớn, hình như mẫu phi của Bùi Nguyên rất thích đồ cổ và tranh vẽ, cũng có nghiên cứu về Chu Dịch, ở góc tường hẻo lánh có treo bức tranh vẽ sáu mươi bốn quẻ tượng. Đi qua, Bảo Ninh nhìn gạch men sứ trên mặt đất được chú trọng về dáng vẻ, cũng là quẻ đồ, chỉ là hơi rối loạn. Nàng thử xê dịch gạch men sứ để khôi phục lại trạng thái như cũ, nhưng nó như gạch đá bình thường, được khảm trong đất, căn bản không di chuyển được.

*Chu Dịch: là hai bộ sách Kinh dịch và Dịch truyện hợp thành. Thời gian hình thành sách khoảng từ nhà Ân, Thương, Tây Chu kéo dài mãi đến Xuân Thu Chiến quốc. Bộ “Chu Dịch” nói về lý, tượng số, chiêm. Thực chất là vận dụng thuyết “một phân làm hai”, phương pháp luận vũ trụ quan đối lập thống nhất và phương pháp duy vật biện chứng, nêu lên những quy luật phát triển và biến hóa của vạn vật, nguyên tắc đối lập thống nhất, vận dụng thế giới quan, vận dụng bát quái để dự đoán các thông tin về các lĩnh vực trong xã hội.

Bảo Ninh hỏi Lưu ma ma: “Ngươi nói xem, trong cung của Hiền phi nương nương cũng có loại gạch men sứ như này sao, gạch ở đó có di chuyển được không? Nếu cứ để lộn xộn như thế này, nhìn cũng cảm thấy phiền lòng.”

Lưu ma ma lắc đầu nói: “Nô tì không biết.”

“Quay về tìm vài bộ sách như thế này đến đây, ta muốn xem.” Bảo Ninh híp mắt, lại nhìn bức vẽ quẻ tượng trên tường, rối bời, đều là chữ, nhìn không hiểu ý nghĩa, nàng nói: “Nghe nói học thức của môn đại số học vũ trụ này thâm sâu huyền bí, học tốt nói không chừng sẽ có tác dụng, ta cũng thử một chút.”

Lưu ma ma chỉ nghĩ tâm huyết của nàng dâng trào, khơi lên thưởng thức, cười nói: “Vâng, tiểu tỳ nhanh chóng tìm đến cho người.”

Bảo Ninh lại hỏi: “Miêu quản sự kia, có tra được nội tình của hắn không?”

Lưu ma ma đáp: “Nội tình sạch sẽ. Trước kia hắn giữ một chức quan nhỏ trong Nội vụ phủ, Nội vụ phủ đều là những người bên cạnh Thánh thượng, trông coi việc vặt vãnh trong cung, chức vụ của hắn là Nội tự bá, thuộc hàng Thất phẩm, duy trì trật tôn ti trật tự trong cung. Chức quan Nội tự bá tuy nhỏ nhưng rất có chức quyền, là tâm phúc của Thánh thượng, lần này phái tới, đoán chừng Thánh thượng không quá yên tâm với Vương gia.”

Bảo Ninh gật nhẹ đầu. Nàng nhớ tới thiếu niên bên cạnh Miêu quản sự, cười lên: “Nhắc đến đây, quan viên chính thất phẩm một năm lĩnh không ít lương thực cùng bổng lộc, sao lại khốn khó đến như vậy?”

Lưu ma ma nói: “Phu nhân nói tới đồ đề đứng cạnh hắn hôm nay ạ? Đứa nhỏ kia gọi là Miêu Tiểu Quang, Miêu quản sự xem hắn như người thân.”

Bảo Ninh kinh ngạc nói: “Xem như người thân mà đến đôi giày cũng không mua cho?”

Lưu ma ma cười: “Đây là do Miêu quản sự có phần cao minh. Hắn nắm chức quyền, ngày thường người tặng lễ vật làm thân với hắn không ít, hắn nhất quyết không nhận, làm việc chính trực, tác phong nghèo khó, quần áo mặc lâu đều là miếng vá này chồng lên miếng vá kia. Nếu được ban thưởng những thứ không cần dùng đến, hắn sẽ đưa đến Đại giác tự ở vùng ngoại ô, thêm tiền hương hương khói.”

Bảo Ninh vuốt cằm nói: “Đúng là cao minh, nếu làm như thế, Thánh thượng sẽ tín nhiệm hắn hơn.”

Ngồi trước cửa sổ hóng gió cuối hạ, Bảo Ninh cảm thấy toàn thân thư thả, nàng đứng lên đi về: “Đến giờ ăn trưa rồi, ăn trưa xong đi mua mấy con gà sống, tối nay chúng ta làm gà quay.

Nhìn bãi cỏ xanh trống trải phía trước, Bảo Ninh dừng chân: “Hình như lâu rồi ta chưa nuôi gà.”

Lưu ma ma sửng sốt.

Bảo Ninh chỉ phía nam: “Buổi chiều an bài nhân công, vây hàng rào dọc theo cái tường này, rồi đi mua mười lăm con… Nếu không thì năm mươi con đi, năm mươi con gà con, nuôi lớn lấy trứng và thịt.”

Lưu ma ma duỗi ngón tay tính toán, không thể tin được hỏi: “Năm mươi con?”

“Sao vậy?” Bảo Ninh nháy mắt mấy cái, “Quá ít à?”

Lưu ma ma mịt mờ nói: “Dù sao chúng ta không phải nông hộ, nuôi nhiều gà như vậy, nếu chúng kêu sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm cách vách, có phải không tốt lắm?”

“Phía nam không có hàng xóm.” Bảo Ninh suy nghĩ một hồi, vẫn tiếp thu ý kiến của Lưu ma ma: “Vậy nuôi ít một chút, mua ba mươi sáu con là được, sáu là lộc, cũng là thuận lợi, như ý.”

Bảo Ninh nói xong, lại nói: “Mua thêm mười tám con vịt và chín con ngỗng cái, trong hồ không có cá, ta muốn mua tám mươi mốt con cá chép vàng, thêm sáu con rùa đen.”

Nàng nói xong, cảm thấy hài lòng, nhìn phong cảnh ven đường, đi bộ về viện tử của mình.

Lưu ma ma đi phía sau lúng túng xoa tay, có vẻ Vương phi tiêu tiền phung phí hơn so với trước kia.

Nhưng cách tiêu tiền này đúng là… Quá đặc biệt.

***

Trong thư phòng, Ngụy Mông và Bùi Nguyên ngồi đối diện nhau, nói về sự tình của Viên Tử.

Ngụy Mông nói: “Lần trước Thái tử phi muốn giết Viên Tử, Bùi Tiêu giam nàng ta lại, phái thêm nhân thủ đi theo Viên Tử, trông coi rất nghiêm mật, trong thời gian ngắn không thể tiếp cận.”

“Việc này cần bàn bạc kỹ hơn.” Bùi Nguyên gác cây bút trong tay, “Dù sao cũng là Hoàng trưởng tôn, mặc dù không phải ruột thịt nhưng không ai hay biết. Thái tử phi không thích hắn, nhưng có người lại xem Viên Tử là bảo bối, Cao quý phi coi hắn như nhãn tự của mình.”

Ngụy Mông chép miệng: “Ta cảm thấy kỳ lạ, chuyện lớn như vậy, vì sao Bùi Tiêu không nói cho nương của hắn? Lừa bà ta rằng nhi tử này máu mủ của hắn, yêu thương nhi tử của người khác, đây không phải có bệnh à.”

“Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, như này không có đạo lý.” Bùi Nguyên suy nghĩ, hỏi: “Chỉ có một nguyên nhân, hắn muốn dùng đứa bé này chặn miệng Cao quý phi. Lấy thân phận của hắn, không có con trai bên cạnh sẽ bị lên án. Cao quý phi chắc chắn cũng sẽ thúc giục hắn, kêu hắn nhanh chóng sinh con trai. Có Viên Tử ở đây, không ai thúc giục hắn.”

“Ngươi nói lời này, ta lại nghĩ đến thứ khác.” Nói đến việc không liên quan đến mình, trong mắt Ngụy Mông sáng rực hào quang, “Ngươi nói xem, hắn phá thân nhiều năm như vậy…”

Sợ Bùi Nguyên không hiểu, Ngụy Mông nói lại: “Phá thân, ngươi biết chuyện gì xảy ra không? Chính là, khi con nhà quyền quý đến tuổi cưới vợ, tầm mười lăm mười sáu tuổi, trưởng bối trong nhà sẽ an bài a hoàn thông phòng cho hắn, còn cho hắn đọc thứ sách kia, dạy hắn làm sao…”

Trên trán Bùi Nguyên nổi đầy gân xanh: “Không cần phải nói rõ như vậy!”

Ngụy Mông nói: “Ài, không phải ngươi đây chưa từng trải qua sao, ta sợ ngươi không hiểu…”

“Nói chính sự!”

Ngụy Mông ho khan một tiếng, đem đề tài quay lại: “Hắn phá thân nhiều năm như vậy, trong phủ nhiều thê thiếp, sao một đứa bé cũng không có? Chẳng lẽ hắn có cùng một loại bệnh với Giả Linh, không sinh được con?”

Sắc mặt Bùi Nguyên nghiêm chỉnh nói: “Có phải thời gian gần đây ngươi quá thanh nhàn, còn quan tâm người ta ở trong phòng làm gì.”

Ngụy Mông dò xét thần sắc Bùi Nguyên, chợt hiểu ra, vỗ vai hắn an ủi: “Tiểu tướng quân, ngươi không nên quá mẫn cảm, ta còn chưa hoài nghi phương diện này của ngươi. Ngươi mới thành hôn được thời gian ngắn, chưa có con không nhất thiết là ngươi có ẩn tật. Nhưng ta cảm thấy, loại chuyện này không cần ngại, không thể giấu bệnh sợ thầy, nếu có dấu hiệu sớm tìm đại phu chữa trị… Ngươi đặt nghiên mài mực xuống trước.”

Bùi Nguyên ném mạnh nghiên trước chân hắn, Ngụy Mông rụt chân lại, Bùi Nguyên hung ác nói: “Câm miệng ngươi lại, trong miệng toàn thứ bẩn thỉu!”

“Được được được, nói chính sự.” Ngụy Mông nắm quyền xin khoan dung, ngữ khí cũng chuyển thành đứng đắn. “Ta vừa nhận được tin tức, Bùi Tiêu đang lôi kéo Tả tướng Đổng Ngọc, nhi tử của Đổng Ngọc là Đổng Thiên Thành xuống phía nam trị thuỷ, suýt bị nước cuốn chết, một môn khách là thủ hạ của Bùi Tiêu xả thân cứu mạng Đổng Thiên Thành. Đổng Ngọc rất cảm kích, hôm qua lấy danh nghĩa thăm bệnh đến bái kiến Bùi Tiêu.”

Bùi Nguyên im lặng không nói, Ngụy Mông tiếp tục bẩm: “Người thích hợp làm Hữu tướng nhất là Giả Đạo Công, bây giờ Giả Đạo Công hồi hương dưỡng lão, vị trí Hữu tướng này bỏ trống trong thời gian ngắn, chỉ có một mình Đổng Ngọc tiếp tục cầm quyền, thống lĩnh bách quan. Bùi Tiêu giết chết Đào Mậu Binh, bây giờ ra sức nịnh bợ quan võ đứng đầu, hình như cũng thân cận với Phụ quốc Đại tướng quân Phùng Hổ Xương. Nhưng mắt Tướng quân Phùng Hổ Xương cao hơn đầu, biết cách tự vệ, Bùi Tiêu dành nhiều thời gian thương lượng với hắn nhưng vẫn bị từ chối.”

*Chức Thừa tướng (Tả tướng, Tướng quốc) là chức quan cao nhất trong bộ máy quan lại, được phân làm “Tả tướng” và “Hữu tướng” vào một số thời đại trong lịch sử Trung Hoa.

Bùi Nguyên nói: “Bùi Tiêu cả ngày nghĩ cách ngáng chân ta, ta cũng không thể để hắn tung hoành. Bí mật giết Đổng Thiên Thành, đổ lên đầu môn khách kia, nói hắn tham vàng bạc châu báu, sau đó ngụy trang việc này ngoài ý muốn, giết môn khách kia, để bọn hắn không có chứng cứ. Ngược lại ta muốn xem xem, mối thù giết con này, Đổng Ngọc còn có thể liên minh cùng hắn không.”

Ngụy Mông đồng tình, lại nói: “Nhà ngoại của Bùi Tiêu, cũng chính là nhà ngoại của Cao quý phi, Cao thái phó Cao Văn Yên, gần đây hình như có chút động tĩnh.”

Bùi Nguyên lùi ra sau tựa vào thành ghế: “Ông ta muốn làm gì?”

Ngụy Mông nói: “Cao thái phó bái kiến Tướng quân Khâu Minh Sơn, hôm qua là sinh nhật Khâu tướng quân, theo lý mà nói, sai người mang lễ đến là được, Cao Văn Uyên lại đích thân đi.”

Tay Bùi Nguyên đặt trên thành ghế siết thành quyền, chợt buông ra, thản nhiên nói: “À, thì ra hôm qua là lễ mừng thọ của ông ta, gần đây nhiều chuyện, ta quên mất. Hôm nay phải nhanh chóng sai người chuẩn bị lễ, đem đến cho hắn, nói thêm lời tạ lỗi vì chậm trễ.”

Ngụy Mông muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống. Bùi Nguyên có mâu thuẫn với Khâu Minh Sơn, ngoại trừ chính kiến bên ngoài, cũng có nhiều việc tư, hắn không có cách nào xen vào.

Bùi Nguyên không ngừng quá lâu, tiếp tục nói: “Hôm nay Bùi Tiêu có thể đắc ý, mấu chốt chính là Cao gia sau lưng. Cao Văn Uyên nắm quyền cao chức trọng, muốn khiến hắn sụp đổ rất khó khăn, nhưng để bọn hắn ly tâm, ngược lại ta có cách. Cảm tình giữa Bùi Tiêu và Cao Phi Hà không tốt, Cao thái phó lại yên quý tôn nữ này… Nếu Cao Phi Hà chết trong tay Thái tử, hoặc để bọn hắn tự sinh mâu thuẫn không thể sớm ngày hòa giải thì sao?”

Không biết vì sao, Ngụy Mông bỗng nghĩ đến Triệu Tiền, buột miệng nói: “Hay là ta bán nhan sắc, đi câu dẫn nàng ta?”

Bùi Nguyên sững sờ: “Sao ngươi lại nghĩ đến cách này!”

Hắn nhíu mày: “Cách này không ổn, quá hạ lưu.”

Bùi Nguyên chậm rãi nói: “Qua một tháng nữa đến tết Trung thu, như lệ cũ, trong cung sẽ tổ chức yến tiệc. Trong yến hội, bọn hắn đều ở đó…”

Ngụy Mông nói: “Bọn hắn đều ở đó, ta có thể bán nhan sắc.”

Bùi Nguyên không thể nhịn được nữa, châm chọc nói: “Ngươi có nhan sắc cái rắm, nhìn gương mặt xấu hoắc của ngươi, Cát Tường nhìn thấy còn nuốt không trôi cơm, ngươi ngược lại rất tự ngạo?”

Ngụy Mông không nguyện ý nghe, đang muốn phản kích, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, rất nhẹ, rón rén đi tới, dừng ở cửa, hình như đang thám thính gì đó.

Bùi Nguyên không nói thêm, đợi một chút, người kia vẫn không đi.

Hai người liếc nhìn nhau, đi tới cửa, bỗng nhiên mở tung cửa ra, Miêu quản sự thất kinh kêu một tiếng, chén trà trong lay “loảng xoảng” rơi xuống đất.

Giọng nói Bùi Nguyên bất thiện: “Đang làm gì?”

Miêu quản sự vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tài đến dâng trà, không dám làm phiền nghị sự của Vương gia, đành dừng lại trước cửa một lát.”

Bùi Nguyên mặc kệ hắn có phải người của Chu Đế hay không, Bùi Nguyên ném thể diện xuống, quát lớn: “Cút!”

Miêu quản sự lộn nhào rời đi.

Bùi Nguyên nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt phức tạp, không tiếp tục bàn chuyện với Ngụy Mông, chỉ kêu hắn sau này phái binh lính trông coi thư phòng, sau đó cất bước quay về viện tử.

***

Bảo Ninh đặt một cái nồi to trong viện, đang nướng gà quay, mùi hương tỏa ra nồng nàn, đi từ xa đã ngửi được.

Bùi Nguyên bước tới cửa, nhìn bóng lưng nàng bận rộn loay hoang, tiếng lòng vừa rồi căng cứng chợt buông ra, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.

Hắn giật vạt áo, lộ ra ý cười, chào hỏi nàng: “Tiểu thê tử đang làm gì vậy?”

“Chàng về rồi à?” Bảo Ninh đứng lên, giấu mu bàn tay sau lưng, chờ hắn đi đến trước mặt, bỗng nhiên vươn tay ra, cười to nói: “Ta cố ý giữ lại cho chàng, không phải chàng nói muốn ăn gà ta nướng sao, hì hì, ta cho chàng phao câu!”

Nhìn tay nàng dính đầy nước sốt ướp gà, Bùi Nguyên kéo mí mắt lên.

Hắn nhớ tới lời nói của Ngụy Mông, nam nhân ngày nay như phụ nhân không biết nói chuyện, ngay cả nàng dâu cũng không có, mỗi ngày nhìn người ta có sinh hài tử hay không.

“Ta không muốn phao câu gà.” Bùi Nguyên cởi áo ngoài vắt lên khuỷu tay, mượn y phục che chắn, chợt bóp mạnh mông Bảo Ninh một cái, “Của nàng sờ sướng hơn.”

Hắn nói mập mờ: “Bên nam viện có phiến rừng, buổi tối không người qua lại, nàng có muốn thử không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.