Tên lão thái dám họ Miêu chắc chắn không thể khước từ, còn năm thiếu nữ kia… Bùi Nguyên ở đây, lại có người của Chu Đế, Bảo Ninh không thể tự tiện quyết định.
Nàng thật sự không thể tự tiện đuổi mấy nữ tử này đi, bây giờ nhất định phải hỏi ý kiến Bùi Nguyên.
Bảo Ninh đẩy Bùi Nguyên, nhịp tim có chút nhanh. Nàng nắm chắc Bùi Nguyên sẽ không giữ mấy nữ nhân thông phòng trong phủ, nhưng nàng cũng có chút lo lắng. Nam nhân có thói hư tật xấu là háo sắc, mấy thiếu nữ kia đều trẻ tuổi xinh đẹp, bây giờ Bùi Nguyên say đến mơ hồ, nếu tâm trí bị mê mẩn, thuận tiện đồng ý, vậy nàng phải làm thế nào?
Bảo Ninh bóp cánh tay hắn một cái, lần này nàng bóp mạnh, Bùi Nguyên đau đớn kêu lên, Bảo Ninh hỏi: “Tỉnh lại chưa?”
Bùi Nguyên nhíu mày hỏi: “Sao không vào phủ?”
“Thái tử đưa hạ nhân tới.” Bảo Ninh vén rèm cửa sổ lên, chỉ cho hắn nhìn, thanh âm cực kỳ bình tĩnh ôn hoà, “Hắn nói trong phủ ít người, thân thiết đặt mua cho chàng vài mỹ nữ, chàng muốn bọn họ ở phòng nào.”
Bảo Ninh cười nói: “Trong phủ còn rất nhiều phòng trống.”
Bùi Nguyên nhìn sắc mặt nàng dò hỏi: “Nàng không tức giận? Thật hay giả vậy?”
Bảo Ninh muốn vặn vành tai hắn một cái. Ngày thường nói lý lẽ như sấm rên gió cuốn, bây giờ lằng nhà lằng nhằng, dinh dính như cháo, còn quan tâm nàng nói thật hay giả? Nàng đương nhiên đang ra vẻ rộng lượng, chẳng lẽ muốn la khóc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966871/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.