Mọi người hoài nghi nhìn hắn, Bảo Ninh cũng thế.
Nàng ngắm nhìn Bùi Nguyên, hắn uống hơi nhiều, ngửa lưng tựa vào thành ghế, hai chân tách ra, tư thái tùy ý, nhìn thế nào cũng không giống phong nhã của người biết chơi đàn tì bà.
Đại nhi tử của Giả Hiến năm nay mới hai tuổi, nhưng đã biết nói chuyện, rất thông minh. Đưa nhỏ lộ hai cái răng sữa nhỏ, vỗ tay cười nói: “Khoác lác, khoác lác!”
Giả Hiến vội vàng che miệng đứa nhỏ, muốn tạ lỗi, Bùi Nguyên khoát tay nói: “Không sao.”
Trong tửu lâu nuôi ca nữ, Trương Hòa Dụ đi mượn đàn tì bà rất nhanh đã quay lại, tiện thể cầm một cây sáo trúc.
Đại tỷ nhìn thấy, cười nói: “Đưa Bảo Ninh đi, trước kia còn ở khuê trung, cha mời nhạc sĩ đến dạy nhạc khí, Bảo Ninh thổi sáo tốt nhất, được người trong phủ khen hết lời.”
Quý Đồng Sơ tiếp lời: “Nói như vậy, ta nhớ lại chuyện khi đó, lúc ở khuê trung là thời gian khó quên nhất. Ta nhớ được, Đại tỷ đánh đàn tranh rất tốt.”
Tam tỷ Quý An Lộ nghe được che môi cười: “Đúng rồi, Đại tỷ sẽ đánh đàn tranh, Nhị tỷ đánh cổ cầm, Tứ muội muội am hiểu hạc cầm, Ngũ muội muội thổi sáo hay nhất. Chỉ có ta ngốc, cái này không học được, cái kia cũng không học được, chỉ thích ăn, về sau mới gả cho tên đầu bếp.”
Trương Hòa Dụ bị điểm tên, ngượng ngùng xoa tay, ngu ngơ cười. Mọi người cũng cười lên.
Nhắc đến Quý Gia Doanh, Quý Hướng Chân cười nhẹ: “Gia Doanh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966869/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.