Trước kia Tế Bắc Vương phủ là nơi Bùi Nguyên ở mỗi khi hồi kinh, cũng không thường đến, lại hoang phế hơn nửa năm, cỏ đã sớm mọc rậm rạp, mái ngói của các phòng lăng bị mưa gió xói mòn, có chút rách nát. Hắn đã sớm thuê thợ về sửa, dù không tinh xảo nhưng tốt xấu gì người vẫn ở được.
Bảo Ninh dặn dò Lưu ma ma: “Nhớ mua chút bột lưu huỳnh, rắc xung quanh nhà để đuổi rắn.”
Lưu ma ma tuân lệnh, Bảo Ninh cười nói: “Toà phủ đệ này khá lớn, viện lạc cũng nhiều, phân cho bọn A Hoàng một cái đi, ngay bên cạnh đại viện của chúng ta. Khi nào rảnh ta vẽ bản thiết kế, sửa lại phòng bọn chúng một chút.”
“Bây giờ A Hoàng là chó phú quý.” Lưu ma ma cũng mỉm cười nhìn A Hoàng đang chạy loạn, trên cổ đeo ngọc bài màu vàng kim, “Thánh thượng ban nhãn hiệu cho nó, bên trên viết danh tự, cả kinh thành này nó là con chó có quyền thế nhất, ngay cả chó trong phủ Tả tướng cũng không sánh bằng nó.”
Bảo Ninh nói: “Được rồi, ngày khác may cho nó bộ y phục, trông nó ra dáng công tử nhà giàu, thật oai phong.”
Mọi người đều bật cười.
Bùi Nguyên hừ cười nói: “Nàng tranh thủ thời gian an bài hôn sự, cưới cho A Hoàng nàng dâu nhỏ, sớm ngày sinh một ổ oắt con. Mỗi con may một bộ y phục, làm thêm ngọc bài. Khi ra ngoài, người ta thấy sau lưng nàng một bày chó phú quý, bá tánh trong kinh đều hâm mộ nàng!”
Bảo Ninh liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966868/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.